Bị tôi che mắt, anh vẫn ngoan ngoãn và yên lặng, tựa như đang chờ đợi người đến hái đoá hoa dịu dàng ấy.
Móa… Sao tự nhiên có cảm giác mình trêu anh lại bị “phản đòn”?
Cái kiểu này học được ở đâu ra chứ?
Giờ nếu hôn anh thì có vẻ như tôi “thua”, mà không hôn thì cũng giống như tôi “thua”…
Nhìn chằm chằm vào đôi môi của anh, suy tư mất vài giây.
Nhưng mà… anh đã nói vậy rồi, không hôn thì còn là người nữa không?!
Thế là, không chút do dự, tôi nhào tới, hôn anh một cái thật đã đời.
21.
“Anh hình như… ngày càng giống con người hơn một chút rồi đấy.”
Tôi ngồi trong lòng thiên thần, vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm thán: “Sống với em lâu như vậy, ít nhiều cũng nhiễm chút ‘nhân khí’ rồi ha.”
Khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của anh, một tiếng chụt vang lên trong trẻo.
Tôi mãn nguyện ngắm nhìn dáng vẻ hiện tại của anh.
“Hồi anh mới đến nhà em, trông chẳng khác gì một bức tượng cả, chỉ là biết đi, biết nói thôi, còn lại chẳng phản ứng với bất kỳ điều gì.”
Tôi cười, đưa tay nhéo nhẹ hai bên má anh: “Đến cả lúc bị nhét trong thùng giấy, anh cũng mang một bộ mặt chẳng mảy may quan tâm, cứ như mấy chuyện trần tục chẳng liên quan gì đến mình vậy.”
Có lẽ chính vì vẻ ngoài thuần khiết, thánh khiết của anh khi đó, cái dáng vẻ như thể sẽ chẳng bao giờ bị ngoại vật lay động, lại càng khiến tôi nảy sinh tò mò và cả một chút bướng bỉnh.
Tôi muốn biết nhiều hơn về anh, muốn thấy nhiều dáng vẻ khác của anh, muốn anh bộc lộ nhiều cảm xúc hơn.
Vì tò mò mà đến gần, vì hiếu thắng mà cuốn vào, cuối cùng là hoàn toàn chìm đắm.
“Anh biết không.” Tôi nhìn anh.
“Lúc mở cái thùng giấy ra và nhìn thấy anh, chưa kịp thấy cánh, em đã có linh cảm anh không phải là con người rồi.”
“Làm gì có ai bị nhét trong thùng giấy mà vẫn bình thản đến vậy, như thể mấy chuyện tầm thường chẳng liên quan gì đến mình.”
Tôi ôm lấy cổ anh, khẽ lắc người, tò mò hỏi: “Vậy lúc đó anh nghĩ gì thế?”
Thiên thần tóc vàng bị tôi lay đến lắc lư cả người.
Anh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi đáp: “Khi đó, điều duy nhất tôi quan tâm là không để ánh sáng của Chúa bị vấy bẩn.”
“Dù là bị nhốt trong thùng giấy hay bị đưa đến tay một người phàm, đối với tôi lúc đấy, tất cả đều không quan trọng.”
“Khi đó?” Tôi chú ý đến cách anh nói, liền hỏi tiếp: “Vậy còn bây giờ? Bây giờ khác rồi à?”
“Bây giờ…”
Anh im lặng một lúc, dường như bối rối.
Đôi mắt xanh thẳm cụp xuống, ánh nhìn hướng về ngực mình.
Anh chậm rãi đưa tay trái đặt lên lồng ngực, như đang cảm nhận điều gì đó.
Gương mặt thoáng hiện nét mơ hồ và do dự.
Hàng mày khẽ nhíu lại, giọng anh chậm rãi cất lên, trầm thấp và nhẹ nhàng, “…Tôi thấy sợ.”
Khoảnh khắc ấy, sinh vật trước mặt tôi dường như đánh mất vầng hào quang thiêng liêng vốn có, ngay cả đôi cánh trắng muốt cũng trở nên mờ nhạt hơn.
Anh không còn đứng nơi cao xa, không còn nhìn xuống tất cả từ một khoảng cách xa xăm nữa.
Lúc này, anh chẳng khác gì một con người bình thường, mang trong lòng sự lo lắng và nỗi bất an.
Khoảnh khắc này không giống một thiên thần chút nào.
Nhưng mà…
Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay của anh.
Nhưng trong mắt tôi, khoảnh khắc này, anh còn đẹp hơn bất kỳ lúc nào.
Nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Trong đôi mắt xanh biếc như hồ nước sâu thẳm kia, hình bóng của tôi phản chiếu rõ ràng.
“Anh sợ điều gì vậy?” Tôi khẽ hỏi: “Sợ phép thuật không thể hồi phục? Sợ anh không thể quay về? Hay là sợ điều gì khác?”
Thiên thần im lặng nhìn tôi, không nói gì.
Rất lâu sau, anh dời ánh mắt đi, như thể không thể tiếp tục nhìn thẳng vào tôi nữa, hàng mi vàng khẽ cụp xuống, che đi đôi mắt xanh biếc.
“Nỗi sợ…” Giọng anh trầm nhẹ, gần như chỉ là một tiếng thì thầm: “Là vì… tôi đã có một đóa hoa để quan tâm.”
Có một đóa hoa để bận lòng, từ đó không còn vô ưu vô lo, không thể giữ được trái tim thanh thản như trước.
You cannot copy content of this page
Bình luận