Nhặt Được Một Thiên Thần

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

1.

 

Buổi tối về nhà, tôi phát hiện trước cửa có một thùng giấy chuyển phát nhanh khá lớn, phần người nhận ghi đúng biệt danh mua sắm trên mạng của tôi.

 

Chắc là chiếc giá phơi quần áo loại đứng lần trước mua đã đến rồi. 

 

Tôi nghĩ vậy, lấy chìa khóa mở cửa, chuẩn bị mang thùng vào trong nhà.

 

Thùng giấy nặng hơn tôi tưởng nhiều, tôi loay hoay mãi mới đẩy được nó vào đến cửa ra vào, cuối cùng đành bỏ cuộc.

 

Thứ này làm bằng chì à? Sao lại nặng đến mức này chứ?!

 

Tôi mất hết kiên nhẫn để mang nó vào phòng ngủ, trực tiếp cầm chìa khóa trong tay, thô bạo rạch đứt lớp băng keo dán miệng thùng, mạnh tay mở luôn gói hàng tại chỗ.

 

“Xoẹt” một tiếng, thùng giấy lập tức mở toang một bên. 

 

Ánh đèn từ trên chiếu xuống bóng tối trong thùng, soi rõ vật thể bị lớp bao bì che khuất.

 

Đó đương nhiên không phải là chì, nhưng cũng chẳng phải chiếc giá phơi quần áo tôi đã mua.

 

——Bên trong là một thiên thần.

 

Chính xác mà nói, đó là một thiên thần với đôi cánh và tứ chi đều bị trói ch.ặ.t bằng dây thừng. 

 

Đôi môi bị bịt kín bằng băng keo, cơ thể bị gập lại trong thùng giấy, toàn thân tr.ầ.n trụi.

 

2.

 

Khi tôi thô bạo xé toạc thùng giấy, thiên thần bên trong từ từ mở đôi mắt xanh biếc, ánh nhìn mơ hồ như vừa tỉnh giấc, chậm rãi hướng về phía mình. 

 

Điều gì có thể rực rỡ như bình minh, thăm thẳm như đại dương sâu, lại trong trẻo như tuyết đầu mùa?

 

Tôi chăm chú nhìn mái tóc vàng óng rực rỡ như ánh bình minh, đôi mắt xanh thẳm tựa đáy đại dương, và đôi cánh trắng muốt như tuyết đầu mùa của thiên thần trong thùng giấy. 

 

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi bất giác nín thở.

 

Nếu đổi lại là bất kỳ người bình thường nào — hoặc có thể nói là bất kỳ sinh vật nào — bị trói ch.ặ.t tay chân như con mồi rồi nhét vào một không gian chật hẹp, hẳn sẽ sợ hãi đến cực độ, hoặc giận dữ và vùng vẫy đi.ê.n cuồng.

 

Thế nhưng, anh lại không như vậy.

 

Dù bị trói ch.ặ.t trong tư thế nhục nhã và bị đặt trong một chiếc thùng giấy đơn sơ, anh vẫn đẹp đến mức như được ánh sáng mềm mại bao bọc, thần thái thuần khiết và bình thản. 

 

Dường như không hề bận tâm đến tình cảnh của bản thân, không chút lo lắng hay sợ hãi, càng không có ý tấn công bất kỳ ai.

 

… Giống như anh không thuộc về thế giới trần tục này, hoặc có lẽ anh chẳng có những cảm xúc của phàm nhân.

 

Tôi thu lại ánh nhìn, đưa tay nhẹ nhàng gỡ bỏ miếng băng keo đen dán trên môi anh.

 

3.

 

“Xin em… giúp tôi…” 

 

Thiên thần cất tiếng nói. 

 

Dù giọng có chút khàn, nhưng vẫn vô cùng êm tai.

 

Tôi giơ một tay ra hiệu cho anh dừng lại: “Khoan đã.” 

 

Sau đó, không chút do dự vươn tay chạm vào đôi cánh của anh. 

 

Từ đầu cánh vuốt dọc xuống nơi tiếp giáp với bờ vai, tách nhẹ lớp lông chính, tỉ mỉ vuốt ve những sợi lông tơ mềm mại bên dưới.

 

Dưới tay là hơi ấm, là cảm giác của máu thịt sống động.

 

Đây là một đôi cánh thật sự.

 

Thật không ngờ… 

 

Tôi rụt tay lại, không thể nào diễn tả nổi tâm trạng mình lúc này…

 

Rồi quyết định lát nữa sẽ gọi một phần cánh gà nướng giao tận nhà để trấn tĩnh lại.

 

4.

 

“Tóm lại là, anh bị kẻ địch bắt đi, tỉnh dậy thì thấy mình ở nhà tôi, tạm thời không dùng được pháp thuật, không thể quay về, nên muốn tôi thu nhận anh một thời gian?”

 

Nghe xong câu chuyện của thiên thần, tôi trầm ngâm một lúc, cảm thấy diễn biến này quen thuộc đến mức kỳ lạ. 

 

Không nhịn được mà tiếp lời: “Tiếp theo chẳng phải nam chính và nữ chính sẽ gần gũi lâu ngày sinh tình, rồi khi cả hai đã sa vào bể khổ tình yêu, phản diện đột nhiên xuất hiện, cười lớn: 『Tất cả đều là âm mưu của ta! Giờ thì nam chính nhà mi đã có nhược điểm rồi, mi xong đời rồi!』”

 

Thiên thần: “……?”

 

Tôi: “Thiên đường và địa ngục của các anh có phải đang thịnh hành xem web xanh, web hồng hay web hoa không?” 

 

“Nói trước nhé, nếu là web xanh thì tôi còn cân nhắc. Còn nếu phổ biến những thứ khác…” 

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page