Khi bị cha mẹ bỏ rơi, bị những món nợ đeo bám, tôi không khóc.
Khi bận rộn đến mức làm bốn công việc mỗi ngày, mệt mỏi ngủ quên trên xe buýt, tôi cũng không khóc.
Khi Thư Trường Niên tự mãn, khắp nơi bêu riếu rằng tôi là kẻ tham giàu bỏ nghèo, tôi vẫn không khóc.
Vậy mà lúc này đây, tôi lại khóc.
6.
Khi bắt taxi đến quán lẩu của Trần Tiểu Nghiễn, bên ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa.
Trần Tiểu Nghiễn thấy tôi đến, ánh mắt đầy vẻ khó tả.
Tôi hơi khó hiểu.
Cô ấy vội kéo tôi sang một bên, hạ giọng: “Hóa ra lời đồn mỹ nhân ngư khóc ra ngọc trai là thật?”
Tim tôi chùng xuống: “Còn ai nhìn thấy nữa không?”
“Yên tâm đi, chàng mỹ nhân ngư vừa đến là tớ sắp xếp ngay vào phòng VVVIP rồi, chính là phòng riêng chúng ta vẫn hay ăn lẩu ấy, không ai thấy đâu.”
Trần Tiểu Nghiễn vỗ ngực đảm bảo.
“Cậu không tin người chị em này à? Chúng ta là bạn bè sống c.h.ế.t có nhau mà. Lần đó ông già kia sai thư ký nhỏ phá hoại xe của tớ, nếu không nhờ cậu phát hiện kịp thời thì tôi c.h.ế.t rồi. Cứ yên tâm.”
Tôi bước vào phòng, thấy Ngao Ngọc đang lấy tay che nửa mặt, biểu cảm đau đớn dữ tợn, những đường vân đen trên mặt đã lan xuống đến cổ.
Bả vai phải có m.á.u rỉ ra, chiếc áo thun trắng đã bị thấm đẫm, nhìn đến chói mắt.
Dưới đất là những viên ngọc trai rơi vãi khắp nơi và một đống chai b.i.a nằm lăn lóc.
Trần Tiểu Nghiễn nhìn cảnh tượng đó, hốt hoảng kêu lên: “Trời ơi, có cần gọi xe cấp cứu không?”
“Không cần, cậu lấy cho tớ một hộp thuốc là được.”
Tôi vội bước đến, đỡ lấy vai Ngao Ngọc.
“Tránh ra, đừng chạm vào tôi.” Ngao Ngọc ý thức mơ hồ, giọng nói lộ vẻ lạnh lùng, dường như không nhận ra tôi.
“Ngao Ngọc, tỉnh lại đi, em là Bạch Dư đây. Hôm nay trời mưa, trạng thái của anh không đúng, để em bôi thuốc cho anh.” Tôi nâng cao giọng, cố gắng xoay mặt anh lại đối diện với mình.
Anh hơi ngẩn ra, ánh mắt bối rối, không tin: “Không thể nào. Cô ấy ghét tôi, làm sao lại đến tìm tôi được? Cô không phải Bạch Dư!”
“Trưa nay em còn hôn anh, anh quên rồi sao?” Tôi bất đắc dĩ hỏi.
Lúc này, anh mới nhìn tôi chăm chú, đôi mắt như ngưng đọng lại, không hề nhúc nhích.
“Anh bị thương, để em…”
Chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên tôi bị xoay ngược lại, Ngao Ngọc mạnh mẽ siết lấy tay tôi, đẩy tôi xuống ghế sofa.
Đôi mắt đen dần biến thành màu bạc, nét mặt lạnh lùng tạo nên một áp lực nặng nề.
Xung quanh vẫn là mùi hương hoa dành dành quen thuộc.
Tôi mơ hồ cảm thấy biểu cảm này của anh không ổn chút nào.
Đúng lúc đó, Trần Tiểu Nghiễn đẩy cửa vào: “Bạch Dư, trong cửa hàng tìm được bao nhiêu thuốc cầm m.á.u tớ đều mang đến đây rồi, nếu không đủ thì tớ sẽ… Trời ơi, xin lỗi, không quấy rầy nữa!”
Nói xong, cô ấy mang theo vẻ mặt đầy ý cười, nhanh chóng rút lui.
“…”
Đúng là oan có nói cũng không rõ được.
Những vảy trên mặt Ngao Ngọc dính m.á.u, các đường vân đen lan xuống cổ, như có sinh mệnh, chậm rãi di chuyển quanh cổ anh.
Nét mặt đầy dữ tợn, răng nanh sắc nhọn hiện ra, rồi bất ngờ c.ắ.n vào cổ tôi.
Sau một lúc giằng co, anh cuối cùng buông thả, mở to đôi mắt nhìn tôi: “Em không sợ sao? Anh có thể cắn c.h.ế.t em.”
“Để em bôi thuốc cho anh.” Tôi ngoảnh mặt sang chỗ khác, không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi của anh.
“Trả lời anh.”
Giọng anh lạnh lùng, đôi mắt bạc và mái tóc đen trở lại như lần đầu gặp mặt, không còn chút nào dáng vẻ chàng trai rực rỡ và vui vẻ ngày thường.
“Vậy thì anh cứ cắn c.h.ế.t em đi.”
Tôi nhìn anh, thấy mồ hôi trên trán anh hòa với m.á.u chảy xuống, rồi lấy ra loại thuốc cầm m.á.u đặc biệt: “Nhưng hãy đợi sau khi em bôi thuốc cho anh xong.”
Anh bỗng buông thả toàn bộ sức lực, đầu gục xuống tựa vào vai tôi, giọng trầm thấp vang lên: “Bạch Dư, nếu em đã đuổi anh đi, vậy sao còn đến tìm anh?”
You cannot copy content of this page
Bình luận