Nhặt Được Một Chàng Tiên Cá Mít Ướt, Tôi Trở Nên Giàu Có Sau Một Đêm

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Vặn nắp lọ thuốc, bột thuốc tỏa ra trong không khí, khiến tôi ho khan một hồi, dòng suy nghĩ lập tức quay về hiện thực.

 

“Tháo khẩu trang ra, để em bôi thuốc cho anh.”

 

“Xấu lắm.” Ngao Ngọc cầm tấm bìa cứng bên cạnh quạt cho tan bớt thuốc bột trong không khí, đồng thời giữ tay tôi lại.

 

Tôi thở dài, nói: “Còn cái gì mà em chưa thấy đâu?”

 

Ý tôi là chuyện không lâu sau khi mới quen, lúc đó anh rơi vào trạng thái hôn mê sâu, toàn thân xuất hiện vảy và đầy vết m.á.u.

 

Mặt anh lập tức đỏ bừng.

 

“Em… em đừng nói bậy, chúng ta trước giờ rất trong sạch.”

 

“Mặc dù… mặc dù anh thật sự có chút rung động…Nhưng sau này chúng ta…”

 

Giọng càng nói càng nhỏ.

 

Tôi kéo anh ngồi xuống bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Anh lẩm bẩm cái gì thế? Bôi thuốc xong thì đi ngủ mau!”

 

Tôi nhẹ nhàng tháo khẩu trang của anh xuống, thấy những đường vân đen trên mặt đã nhạt đi nhiều.

 

“Tự nó sẽ lành, không cần bôi thuốc.”

 

Nói thì nói vậy, nhưng Ngao Ngọc lại ngoan ngoãn đưa mặt đến gần tôi.

 

Hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ khẽ chớp, đôi mắt bạc trở nên rực rỡ, tựa như có ánh sao lấp lánh bên trong.

 

“Đau không? Nếu đau thì nói.” 

 

Tôi dán lên trán anh một miếng băng dán hoạt hình hình chú mèo đáng yêu mà mình thích.

 

“Bạch Dư.”

 

“Ừ?”

 

“Thích anh đi, đừng thích người khác.”

 

Động tác sắp xếp hộp thuốc của tôi khựng lại, ngẩng lên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cười: “Nhóc con mà cũng học đòi yêu đương à?”

 

Anh tức giận, đỏ bừng cả mặt: “Anh đã 132 tuổi rồi đấy!”

 

“Nhưng chính anh nói nhân ngư sống lâu, tuổi anh bây giờ chẳng phải chỉ tương đương con người 20 tuổi thôi sao?”

 

Còn tôi thì đã 26 rồi.

 

Haizz, cuộc đời vốn đã khó khăn, đừng vạch trần nhau làm gì.

 

3.

 

Sáng hôm sau, Ngao Ngọc tự mình chiến tranh lạnh, không thèm nói chuyện với tôi.

 

Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, anh để lại một tờ giấy nhắn rằng mình sẽ đi lấy ba thùng đồ uống mà hôm qua tài xế bỏ sót, rồi phóng xe điện rời đi.

 

Đúng 9 giờ, Ngôn Trình bước vào cửa hàng tạp hóa nhỏ của tôi.

 

“Chào đàn chị, em mang bữa sáng đến cho chị đây.”

 

Nói rồi, cậu ấy đưa tới một túi đựng hộp cơm sang trọng của một khách sạn năm sao.

 

“Cậu có chuyện thì nói thẳng đi.” Tôi khoát tay: “Bánh bao của chị rất ngon rồi.”

 

“Kết hôn với em đi.”

 

Tôi đang ăn bánh bao thì suýt nghẹn.

 

“Gì cơ…”

 

“Cậu lặp lại cho tôi nghe lần nữa?” Giọng nói tức giận của Ngao Ngọc vọng vào từ bên ngoài, trực tiếp túm lấy cổ áo của Ngôn Trình.

 

“Tuần trước cậu nói muốn nhờ Bạch Dư hướng dẫn luận văn gì đó, tôi đã biết cậu không có ý tốt. Giờ cậu còn dám đưa ra yêu cầu… yêu cầu vô lý như vậy? Cậu chán sống rồi à?”

 

Ngôn Trình bị túm cổ áo nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ đẩy nhẹ gọng kính rồi nói: “Cậu bạn, cậu là ai thế?”

 

“Tôi là… tôi là bạn trai của cô ấy!” Ngao Ngọc rõ ràng có chút thiếu tự tin.

 

Ngôn Trình cười khẩy: “Cáo mượn oai hùm.”

 

Sau đó, cậu ấy đẩy Ngao Ngọc ra, nghiêm túc nói với tôi: “Cưới em đi, em sẽ giúp chị lấy lại mọi thứ thuộc về chị.” 

 

“Chị thật sự cam lòng để tất cả bị một đứa con riêng cướp mất sao? Còn chuyện mẹ chị ra đi… Chị cứ từ từ suy nghĩ, em đợi tin nhắn của chị.”

 

Những người tự cho mình là đúng, thật đáng ghét.

 

Tôi cau mày nhìn cậu ấy rời đi, cảm thấy đau đầu đến mức phải xoa trán.

 

Ngao Ngọc nhìn tôi, ánh mắt đầy tổn thương, hỏi: “Em thật sự muốn hợp hôn với cậu ta?”

 

“Hợp hôn” là cách gọi riêng của tộc mỹ nhân ngư, dịch ra nghĩa là kết hôn.

 

“Không phải.” Tôi qua loa lắc đầu: “Em đi tìm Trần Tiểu Nghiễn, anh trông cửa hàng giúp em.”

 

Ngao Ngọc lớn tiếng gọi tên ở phía sau, tôi thậm chí không quay đầu lại.

 

Mượn rượu giải sầu, mãi đến nửa đêm mới về nhà.

 

Về đến nhà, lại không thấy ai.

 

Tôi bước vào phòng của Ngao Ngọc, nhìn thấy một tờ giấy anh để lại.

 

“Anh đã nói rồi, nếu em thật sự không yêu anh, anh sẽ rời đi.”

 

“Thật sự, thật sự sẽ rời đi.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page