Thôi được rồi, trời đất bao la, ăn uống là quan trọng nhất.
Giang Nguyệt Điệp chủ động tiến đến bên hàng song sắt, nơi đặt một cái khay đan bằng cỏ, bên trên chỉ có hai bát nước và sáu chiếc bánh bao đơn độc. Nước thì tạm chấp nhận được, nhưng vấn đề là…
Giang Nguyệt Điệp lặng lẽ cầm một chiếc bánh bao lên, rồi đưa tay kia ra so sánh, phát hiện nó còn nhỏ hơn nửa nắm tay của nàng. Ồ, một cái còn dính nửa cọng rơm.
Không chỉ ít mà còn kém chất lượng.
Tất nhiên, chê thì chê, nhưng vẫn phải ăn.
Giang Nguyệt Điệp cắn mạnh một miếng bánh bao, sau đó lấy cọng rơm quấn quanh ngón tay, coi như tự tìm niềm vui giữa khổ cực. Nói thật, ở trong im lặng quá lâu, nhìn cọng rơm cũng thấy đáng yêu. Giang Nguyệt Điệp nhìn cọng rơm quấn trên tay, gật đầu đầy hài lòng. Vừa tự chế tác nghệ thuật, nàng vừa không quên đẩy khay về phía Mộ Dung Linh.
Sau chuyện vừa rồi, mối quan hệ giữa hai người đã vô hình chung trở nên gần gũi hơn. Hai người không còn ở vị trí “đối góc” như trước nữa, từ lúc nào không hay, Mộ Dung Linh đã ngồi sát bên cạnh Giang Nguyệt Điệp. Ngay khi nhận ra có người đưa cơm, nàng đã nắm lấy tay Giang Nguyệt Điệp, đến giờ vẫn chưa buông.
Cảm nhận được sự run rẩy của Mộ Dung Linh, Giang Nguyệt Điệp nắm lại tay nàng ấy, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta sớm thôi.”
Không phải Giang Nguyệt Điệp đoán giỏi, mà là nàng biết theo diễn biến cốt truyện, Mộ Dung Linh sẽ không gặp chuyện gì ở đây.
Cảm nhận được hơi ấm từ mu bàn tay, Mộ Dung Linh hít sâu một hơi: “Xin lỗi, là ta quá căng thẳng, khiến cô nương phải lo lắng.” Mộ Dung Linh vốn nghĩ mình lớn tuổi hơn vài năm, lại bị giam lâu hơn, nên muốn an ủi Giang Nguyệt Điệp. Ai ngờ lại để lộ nỗi sợ của bản thân.
Giang Nguyệt Điệp lắc đầu, chân thành nói: “Không cần xin lỗi, ta cũng là vì chính mình. Giờ chúng ta cùng chung một phòng, thực ra là một thể, không cần khách sáo như vậy.” Dù sao thì việc nàng có hoàn thành được nhiệm vụ đầu tiên hay không, đều phụ thuộc vào nữ chính.
Mộ Dung Linh mím môi. Sinh ra trong nội cung, nàng có khả năng phân biệt lời nói thật giả của người khác. Ví như lúc này, nàng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Giang Nguyệt Điệp. Nàng ấy thật sự nghĩ như vậy. Nhận thức này khiến lòng Mộ Dung Linh càng thêm rối bời.
Đúng lúc Giang Nguyệt Điệp đang bẻ bánh bao, suy nghĩ cách dẫn dắt câu chuyện quay lại chủ đề trước đó, thì bất ngờ nghe thấy Mộ Dung Linh chủ động lên tiếng: “Xin hỏi, vị ‘đại hiệp’ mà Giang cô nương nhắc đến trước đó… tên là gì?”
Giang Nguyệt Điệp sững người, lập tức nói nhanh: “Sở Việt Tuyên! Ta từng nghe người khác gọi huynh ấy là Sở Việt Tuyên!”
Khoảnh khắc ấy, Mộ Dung Linh không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình. Nàng vô thức rút tay lại. Nói là nặng nề thì lại như vừa trút được gánh nặng, có cảm giác mọi thứ đã rõ ràng; nói là nhẹ nhõm thì nàng cũng chẳng thấy vui vẻ gì. Nàng có chút tình cảm thiếu nữ với Sở Việt Tuyên, nhưng đồng thời, Mộ Dung Linh không muốn vì một người nam nhân mà mất đi người bằng hữu như Giang Nguyệt Điệp. Đúng vậy, trong lòng Mộ Dung Linh, Giang Nguyệt Điệp – người sẵn lòng chia sẻ thân thế với nàng – đã là bằng hữu rồi.
Thấy Mộ Dung Linh rút tay lại, Giang Nguyệt Điệp hơi tiếc nuối. Nàng là người mê đôi tay đẹp, mà tay của Mộ Dung Linh thật sự rất đẹp.
Nhưng may mắn là tình tiết này đã diễn ra suôn sẻ.
Giang Nguyệt Điệp vừa ăn bánh bao vừa suy nghĩ, không để ý thì tay đã trống trơn. Một bữa một cái bánh bao, thật sự không đủ. Nàng nhìn bàn tay trống không, cố gắng kiềm chế ý định tìm vụn bánh dưới đất, trong lòng không ngừng tự cổ vũ: “Không sao đâu Giang Nguyệt Điệp, phải bình tĩnh, sắp đến bữa tiếp theo rồi.”
Giang Nguyệt Điệp gọi ra tiểu sử nhân vật trong đầu, thấy bên cạnh dòng chữ 【Nhiệm vụ 1 · Luyện búp bê】 xuất hiện một dấu tích, lập tức vui mừng.
【Hệ thống đại ca! Ta có được cái chăn không!】
Nàng gọi mãi, hệ thống mới chậm rãi xuất hiện.
【Không có chăn đâu, ký chủ.】
Không hiểu sao, Giang Nguyệt Điệp nghe ra được chút giọng điệu hả hê từ hệ thống: 【Nhưng đúng là có phần thưởng ~ phần thưởng là tiến thêm một bước gần về nhà hơn.】
【Ký chủ không được lười biếng, cuộc sống tốt đẹp đúng là ở phía trước, nhưng phải tự tay tạo ra.】
Thảo nào trước đó nói năng mập mờ, hóa ra là đào hố chờ nàng nhảy vào! Ban đầu Giang Nguyệt Điệp cũng chỉ thử dò xét, giờ thì nàng đã chắc chắn: hệ thống không nói dối trắng trợn, nhưng lại rất giỏi ám chỉ mập mờ. Nàng đã nắm được quy luật.
Đồng thời, tính khí của Giang Nguyệt Điệp cũng nổi lên. Dù từ nhỏ đến lớn có vài trắc trở, nhưng lớn lên dưới lá cờ đỏ, Giang Nguyệt Điệp vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị ức hiếp như thế này hết lần này đến lần khác.
【Ký chủ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ được về nhà ~ Còn trong quá trình ấy, chịu chút khổ cũng là bình thường. Các ký chủ, làm gì có ai không phải chịu khổ?】
Hệ thống tưởng rằng lần này có thể khiến Giang Nguyệt Điệp ngoan ngoãn, trở thành một trong những “trường hợp điển hình” mà nó dễ dàng kiểm soát. Ai ngờ Giang Nguyệt Điệp lại là kiểu phản nghịch, nghe xong những lời đó, càng quyết tâm làm ngược lại.
Hơn nữa, là người theo chủ nghĩa lãng mạn “có rượu thì uống ngay đêm nay”, Giang Nguyệt Điệp không bao giờ để bụng hay ghi thù lâu…
Bởi vì ghi thù thì dễ quên mất người cần trả thù.
Nàng thường chọn cách… trả thù ngay tại chỗ.
Vì vậy, Giang Nguyệt Điệp lập tức quyết đoán tắt chế độ đồng hành của hệ thống, ra tay nhanh, chuẩn, gọn. Khi hệ thống kịp phản ứng thì đã bị đẩy về “phòng tối” với vẻ mặt ngơ ngác.


Bình luận