Nịnh nọt? Lấy lòng? Không, đây gọi là linh hoạt ứng biến, biết lúc cúi đầu biết lúc ngẩng cao!
[Hoàn thành nhiệm vụ trước.] Hệ thống ngừng vài nhịp, rồi đầy ẩn ý đáp: [Phần thưởng sẽ có. Một cuộc sống tốt đẹp đang chờ phía trước.]
Mắt Giang Nguyệt Điệp sáng rực: [Thật sao?]
[Hệ thống không lừa gạt ký chủ.]
Vậy là vẫn còn hi vọng! Tự tin rằng mình vừa đạt được “thỏa thuận ngầm” với hệ thống, Giang Nguyệt Điệp lập tức phấn chấn trở lại.
Cô hít một hơi sâu, lấy lại tinh thần như hồi tiểu học từng lên sân khấu đọc thơ, rồi ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Linh, giọng tràn đầy xúc động:
“Sao lại không sợ được chứ?”
Mộ Dung Linh ngẩn người, không ngờ cô gái trước mặt lại thay đổi đột ngột đến thế.
“Tôi vốn là một cô nhi, lang thang khắp nơi. Gần đây nghe tin rằng mình vẫn còn người thân ở thành Bạch Vân…”
Theo kịch bản mà hệ thống cung cấp, Giang Nguyệt Điệp bắt đầu “diễn sâu”. Giọng cô nghèn nghẹn, đôi mắt long lanh, tựa như đang thật sự hồi tưởng:
“Tôi vui mừng khôn xiết, vội vàng thu xếp hành lý để tìm họ. Ai ngờ trên đường lại bị yêu quái bắt ở trấn Vũ Hoa, rồi giam cầm vào chốn tối tăm này…”
Thực ra, đó hoàn toàn là thông tin trong “tiểu sử nhân vật”, Giang Nguyệt Điệp chỉ thêm chút gia vị cho kịch tính hơn. Ngay cả cô cũng thấy câu chuyện này nghe hơi gượng gạo, nhưng nghĩ lại thì IQ của tác giả nguyên tác chắc cũng chỉ đến thế, lủng củng vài chỗ cũng chẳng lạ.
Mộ Dung Linh ngồi nghe, trái tim mềm đi. Nàng vốn chưa từng trải đời nên tạm thời không phát hiện ra lỗ hổng trong lời kể, chỉ cảm thấy: Cô gái này thật đáng thương. Có lẽ chính vì những trải nghiệm ấy mà tính cách Giang Nguyệt Điệp mới khác biệt đến vậy.
Nghĩ đến thái độ có phần gay gắt của mình lúc trước, Mộ Dung Linh bất giác đỏ mặt, khẽ ho khan một tiếng:
“Là vì quá khứ đã rèn luyện nên cô mới trở nên gan dạ thế sao?”
“Không.”
Giang Nguyệt Điệp lắc đầu, giọng mềm mại nhưng dứt khoát:
“Ngược lại, chính vì đã đặt mục tiêu tìm người thân, vì có điều để lưu luyến… nên tôi càng sợ chết hơn.”
Mộ Dung Linh khẽ chau mày, càng nghe càng khó hiểu:
“Vậy tại sao cô lại…?”
Đến rồi! Rốt cuộc cũng đến rồi!
Đôi mắt Giang Nguyệt Điệp sáng rực, gần như không kiềm chế được mà buột miệng:
“Người khiến tôi dũng cảm… không phải những khổ đau từng trải, mà là một người.”
Chỉ cần thêm một câu hỏi nữa thôi, cô sẽ dẫn dắt câu chuyện đến Sở Việt Tuyên một cách hoàn hảo. Cầu xin cô đấy, nữ chính, hỏi tiếp đi! Nếu sau này có chăn, tôi nhất định chia cô một nửa! – Giang Nguyệt Điệp khẩn cầu trong lòng.
Mộ Dung Linh bất giác nảy sinh một nhận định: Có vẻ cô Giang rất thích người đó.
Khi nhắc đến nhân vật bí ẩn kia, giọng Giang Nguyệt Điệp bỗng trở nên nhẹ nhàng, tươi tắn, khác hẳn với sự nặng nề khi kể về những khổ đau vừa rồi. Dù không nhìn rõ gương mặt trong bóng tối, Mộ Dung Linh vẫn cảm nhận được niềm vui lan tỏa từ đối phương. Bị cuốn theo cảm xúc ấy, nàng vô thức hỏi:
“Người cô nói… là ai vậy?”
Nói xong mới thấy mình quá đường đột, nàng vội vàng chữa lại:
“Xin lỗi, đây là chuyện riêng, tôi không nên hỏi. Mong cô Giang đừng để bụng.”
Thấy kịch bản diễn ra thuận lợi, Giang Nguyệt Điệp suýt nữa cười thành tiếng. Sao có thể để bụng được? Cô vội vàng lắc đầu, rồi chợt nhớ ra đối phương không nhìn thấy, liền lên tiếng:
“Không sao đâu.”
Cô lấy giọng trầm buồn, ngập ngừng kể:
“Tôi gặp anh ấy khi còn nhỏ… năm đó, hoa mơ rơi trong mưa, anh đứng dưới gốc cây, gió thổi qua, anh mỉm cười với tôi…”
Kể đến đây, cô bỗng tắc nghẹn, không thể bịa tiếp, đành nhanh chóng đổi hướng:
“Bây giờ anh ấy là một đại hiệp nổi tiếng. Tôi nghĩ chắc anh ấy đã quên tôi rồi.”
Trong không gian tối tăm, tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng nhịp tim, Mộ Dung Linh lại thấy lòng mình rung lên lạ thường. Một linh cảm mơ hồ len lỏi, khiến nàng do dự, rụt rè lên tiếng:
“Cô… ý tôi là, cô Giang, sau này cô còn gặp lại anh ấy không?”
Giọng nói của nàng pha lẫn một nỗi xao động kỳ lạ, đến chính Mộ Dung Linh cũng không dám gọi thẳng tên vị đại hiệp ấy.
Giang Nguyệt Điệp làm ra vẻ đau buồn, chậm rãi lắc đầu:
“Không gặp nữa.”
Mộ Dung Linh mím môi, hiếm khi trở nên lặng im như vậy.
“À, đúng rồi!” Giang Nguyệt Điệp đột nhiên reo lên, giọng bừng sáng niềm hân hoan:
“Nghe nói anh ấy cũng sẽ đến trấn Vũ Hoa! Anh ấy nổi tiếng lắm, có khi cô cũng từng nghe qua! Có anh ấy ở đây, chúng ta nhất định sẽ không cần lo. Dù bạn của cô không đến cứu, thì với năng lực của anh ấy, cũng đủ đưa chúng ta ra ngoài!”
Đến mức này rồi, chẳng lẽ cô còn không hỏi tên sao? Giang Nguyệt Điệp chăm chú nhìn về phía đối diện, ánh mắt sáng lên, mong đợi Mộ Dung Linh tiếp lời.
Mộ Dung Linh cắn môi, nghe ra sự tin tưởng thuần khiết và niềm vui chân thành trong giọng Giang Nguyệt Điệp. Nhưng lần này lại khác hẳn những lần trước – ngực nàng như bị đè nặng, cổ họng nghẹn ngào, trào dâng một nỗi chua xót khó tả. Một lúc lâu sau, nàng mới lấy lại bình tĩnh, khẽ mở miệng:
“Anh ấy—”
You cannot copy content of this page
Bình luận