Giang Nguyệt Điệp không biết, nắm rơm trong tay Ôn Liễm Cố có chút đặc biệt. Bên trong đó ẩn chứa một phần hồn của kẻ điều khiển rối.
Vì thế, khi Ôn Liễm Cố đang say sưa nghịch rơm, một bàn tay trắng trẻo mềm mại vươn qua bàn đá, đưa đến trước mặt hắn.
“Nè! Cái này cho ngươi!” Lòng bàn tay vẫn còn hơi đỏ, là do luyện kiếm lúc nãy. Có chút chói mắt, Ôn Liễm Cố liền dời ánh nhìn. Hắn không đáp lời, nhưng Giang Nguyệt Điệp cũng không thấy ngại ngùng. Cô đã xem Ôn Liễm Cố là bạn. Đã là bạn, thì là người nhà. Mà người nhà thì không bị ràng buộc bởi những quy tắc rắc rối, là kiểu người được “tiêu chuẩn kép” ưu ái.
“Đây là hoa lan hồ điệp! Mọc ngay trên cây bên kia, một cụm rất lớn, lại có màu xanh lam, bên ngoài hiếm thấy lắm.” Giang Nguyệt Điệp ngồi xuống đối diện Ôn Liễm Cố, chống cằm bằng một tay. “Ta thấy ngươi cứ nghịch nắm rơm đó mãi, nên đã xin phép ông chủ, hái một bông lan hồ điệp cho ngươi chơi.”
Người ta đã tốt bụng dạy cô múa kiếm, lại bị cô khóc lóc giận dỗi một trận, Giang Nguyệt Điệp cảm thấy hơi áy náy. Rõ ràng trước đó còn thấy những kẻ bắt nạt Ôn Liễm Cố thật đáng ghét, vậy mà chính mình suýt nữa cũng trở thành một trong số họ.
Thì ra, việc Giang Nguyệt Điệp đột nhiên biến mất là để làm chuyện này. Ôn Liễm Cố nhận ra, cô rất thích lãng phí thời gian vào những việc vô bổ. Hắn khẽ cúi đầu, nhìn đóa hoa lan hồ điệp trong lòng bàn tay. Vừa mới hái xuống, cánh hoa vẫn còn đọng sương, tươi tắn và tràn đầy sức sống – tựa như một người sắp chết đang cố níu kéo hơi thở cuối cùng.
“Lan hồ điệp, Giang Nguyệt Điệp,” hắn thầm nhẩm.
Lời từ chối đã đến đầu lưỡi, nhưng cuối cùng, Ôn Liễm Cố lại khẽ nhếch môi. “Được.”
Giang Nguyệt Điệp trao đóa hoa cho hắn, rồi nhìn nắm rơm trên bàn. “Vậy còn nắm rơm này?”
“Nắm rơm này thì tặng cô.” Ôn Liễm Cố đặt hoa vào lòng bàn tay, dặn dò một cách thờ ơ. “Cô có thể mang theo bên người, lúc rảnh thì lấy ra chơi.”
Ai lại tặng quà là nắm rơm chứ! Giang Nguyệt Điệp nhìn hắn đầy bất lực. Nhưng nghĩ lại, người này tư duy khác người, biết đâu trong lòng hắn, đây thật sự là vật quý giá? Thế là, cô nghiêm túc cất nắm rơm vào trong ngực áo.
Tối hôm đó, Sở Việt Tuyên – người đã quá quen với sức ăn của Giang Nguyệt Điệp – khi biết cô chiều nay cùng Ôn Liễm Cố luyện kiếm trong vườn nhỏ, đã thành thạo dặn chủ quán làm thêm vài món. Hắn vừa quay đầu lại, đã thấy hai người cùng nhau bước vào. Ngạc nhiên trước nụ cười trên mặt Ôn Liễm Cố, hắn buột miệng nói: “Hôm nay sư đệ tâm trạng tốt nhỉ?”
Ôn Liễm Cố liếc nhìn Sở Việt Tuyên, cầm chiếc quạt gấp, mỉm cười nhẹ nhàng và thản nhiên ném lại câu hỏi. “Sư huynh nói vậy là sao?”
“Vì bình thường sư đệ không cười… không giống như bây giờ.” Sở Việt Tuyên cố gắng lục lọi trong đầu để tìm một từ ngữ phù hợp, nhưng cuối cùng chỉ nói được câu đó. Thấy mọi người đều nhìn mình, hắn hơi ngượng ngùng gãi mũi, thầm nghi ngờ có phải mình nghĩ quá nhiều không.
Nghe lời Sở Việt Tuyên, Giang Nguyệt Điệp không khỏi quan sát kỹ nụ cười của Ôn Liễm Cố. Cô nhíu mày đầy nghi hoặc.
“Hình như chẳng khác gì mọi khi?” Giang Nguyệt Điệp thầm nghĩ. Phải chăng Sở Việt Tuyên đã nghĩ quá nhiều rồi không?
Ôn Liễm Cố khẽ cong môi, để mặc Giang Nguyệt Điệp quan sát mình. Vài giây sau, hắn nhẹ gật đầu. “Sư huynh tinh ý, tâm trạng ta hôm nay quả thực rất tốt.”
Ôn Liễm Cố nhận ra một điều. Vốn là một người dễ chán nản, vậy mà hắn lại không hề thấy phiền khi cùng Giang Nguyệt Điệp lãng phí thời gian, làm những việc vô ích.
Giang Nguyệt Điệp thầm cảm thán trong lòng: “Ôn Liễm Cố thật là một người tốt.” Rõ ràng nụ cười của hắn chẳng có gì khác biệt. Hắn nói vậy chắc là để giúp Sở Việt Tuyên giữ thể diện.
Hiển nhiên, không chỉ Giang Nguyệt Điệp nghĩ thế, mà những người còn lại cũng vậy. Không ai để tâm đến đoạn đối thoại ngắn ngủi ấy, chỉ lướt qua rồi lại tiếp tục bàn chuyện về yêu rối.
Không ai biết, chỉ trong vài giây đó, Ôn Liễm Cố đã đưa ra một quyết định. Nếu Giang Nguyệt Điệp thật sự mong được gặp kẻ điều khiển rối, vậy thì hắn sẽ để cô hoàn thành tâm nguyện ấy. Sau đó… hắn sẽ giết cô. Bằng cách đó, cái tên “Giang Nguyệt Điệp” sẽ mãi mãi ở lại bên hắn.
Nói cũng thật trùng hợp, ngay đêm hôm đó, kẻ điều khiển rối đã xuất hiện. Hắn có bản lĩnh thật sự, mới có thể gây ra những vụ án kinh hoàng kia. Hắn đến mà không hề gây ra một tiếng động, ngay cả Sở Việt Tuyên cũng không phát hiện ra ngay.
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi. Cảm nhận được khí tức lạ từ phòng bên cạnh, Ôn Liễm Cố mỉm cười, chăm chú nhìn đóa lan hồ điệp trong tay – món quà đổi từ một nắm rơm. Hoa đã rời khỏi cành quá lâu, lại thiếu nước, viền cánh hoa bắt đầu khô héo, chuyển màu đen, hơi cong lại. Nhìn từ xa, trông chẳng khác gì một con bướm bị thiêu cháy.
Khí tức từ căn phòng bên cạnh đột ngột biến mất. Giang Nguyệt Điệp đã bị đưa đi.
Nụ cười trên môi Ôn Liễm Cố từ từ tan biến, một cảm giác bực bội khó tả dâng lên trong lòng. Cảm giác này tương tự như lúc hắn thấy cô và Sở Việt Tuyên trò chuyện trước cửa hôm nọ, nhưng lại có chút khác biệt.
You cannot copy content of this page
Bình luận