Danh sách chương

Giang Nguyệt Điệp tức giận, cô giơ ngón tay ra, cố gắng nghĩ xem có thể dùng cách gì để uy hiếp Ôn Liễm Cố. Nhưng đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Sở Việt Tuyên, một quân tử trong nguyên tác, rất sợ phụ nữ khóc. Vậy thì Ôn Liễm Cố cũng không thể khác.

“Ngươi mà còn mắng ta nữa, ta sẽ… khóc cho ngươi xem!”

Nghe thấy lời đe dọa này, Ôn Liễm Cố nghiêng đầu, đôi mắt hắn lộ rõ vẻ tò mò. Giang Nguyệt Điệp luôn cười, chưa bao giờ khóc trước mặt hắn. Hắn thực sự muốn biết, một Giang Nguyệt Điệp khi khóc sẽ trông như thế nào. Đôi mắt luôn kiêu ngạo nhưng không hề đáng ghét ấy, liệu có đỏ hoe như một con thỏ nhỏ? Một cô gái thú vị như vậy, khi khóc cũng sẽ rất thú vị.

“Vậy cô khóc đi,” hắn nói, giọng chậm rãi, như đang chờ đợi một màn kịch hay.

Giang Nguyệt Điệp sững sờ. Đồ đáng ghét! Lời nói móc mỉa ấy như một ngọn lửa châm ngòi sự tức giận của cô. Trong cơn bốc đồng, cô đập mạnh thanh đoản kiếm “Lưu Quang” xuống bàn. Ai ngờ, khí thế chưa kịp bộc lộ thì bàn tay đã đau buốt.

Cơn đau thể xác chỉ là thứ yếu, nỗi tủi thân trong lòng mới là thứ không thể kìm nén. Lời nói vừa rồi của Ôn Liễm Cố, nỗi kinh hoàng trong địa lao, những nhiệm vụ bất đắc dĩ… tất cả như một con sóng ập đến. Càng nghĩ, nước mắt càng tuôn, không thể kiểm soát.

Ban đầu, Ôn Liễm Cố còn mỉm cười nhìn cô, nhưng rồi nụ cười ấy dần nhạt đi. Hắn rõ ràng đã thỏa mãn khi thấy cô khóc, đôi mắt đỏ hoe hệt như con thỏ trong ký ức. Hắn đáng lẽ phải cảm thấy hài lòng.

Ôn Liễm Cố nắm lấy nắm rơm trong tay, đôi mắt vốn nên cong lên vì vui vẻ, lúc này lại đầy vẻ hoang mang.

Hắn nhận ra rằng, khi Giang Nguyệt Điệp khóc, dường như không thú vị như hắn từng tưởng tượng.

Dù đang khóc nức nở, Giang Nguyệt Điệp vẫn không quên chất vấn Ôn Liễm Cố. Tính khí nóng nảy khiến cô không thể kìm nén sự tức giận. “Giờ ta khóc rồi, ngươi hài lòng chưa?” cô nghẹn ngào hỏi. Cô không biết mình mong đợi câu trả lời nào, nhưng cô chắc chắn rằng sự châm chọc trong lời nói của mình đã đến được với hắn.

Tiếng khóc của Giang Nguyệt Điệp khiến câu nói vốn đầy ý mỉa mai trở nên thê lương. Nụ cười của Ôn Liễm Cố dần biến mất, hắn cúi mắt, mím chặt môi. “Không hài lòng.”

“Ngươi còn không hài lòng cái gì nữa?!” Giang Nguyệt Điệp ngỡ ngàng.

“Cô khóc không đẹp,” Ôn Liễm Cố suy nghĩ một lát rồi tìm ra lý do. “Những nữ tử khác khi khóc đều như hoa lê trong mưa, yếu đuối đáng thương. Còn cô thì khóc rất lộ liễu, chẳng có chút phong tình nào.” Hắn nghĩ đến những cô gái thích Sở Việt Tuyên, họ đều rất biết cách khóc. Ôn Liễm Cố thầm so sánh, Giang Nguyệt Điệp thua xa họ, chẳng có chút lợi thế nào.

Lời nói của hắn khiến Giang Nguyệt Điệp tức đến nghẹn. Đây là lời của con người sao?!

Khi cơn giận lên đến đỉnh điểm, đầu óc cô lại đột nhiên tỉnh táo. Cô nhận ra rằng Ôn Liễm Cố – nam phụ EQ thấp, tư duy kỳ quái – mình đã từng lĩnh giáo rồi.

Cô cố nén lại tiếng khóc, hít một hơi sâu rồi bất ngờ lên tiếng: “Vết bỏng trên tay Mộ Dung Linh là do ta gây ra.”

Ôn Liễm Cố nhìn cô, im lặng.

“Là—ta—gây—ra,” Giang Nguyệt Điệp cắn môi, từng chữ một. “Vậy, bây giờ ngươi có suy nghĩ gì không?”

Ôn Liễm Cố nhíu mày. Hắn có suy nghĩ gì? Hắn vốn chẳng quan tâm đến Mộ Dung Linh, thì sao có thể để ý đến việc cô ấy bị thương nhẹ? Nhưng nếu hắn nói vậy, Giang Nguyệt Điệp lại khóc tiếp thì sao? Cô khóc thật sự rất xấu. Hắn không muốn nhìn thêm chút nào nữa.

Hắn đoán, Giang Nguyệt Điệp giận là vì hắn nói cô không bằng Vân Mục. Giờ nói ra chuyện làm Mộ Dung Linh bị thương, chắc là muốn nghe lời khen? Thế là Ôn Liễm Cố bắt đầu lục lọi trong trí nhớ xem loài người thường khen ngợi nhau thế nào. Lạ thay, lúc này hắn chẳng nhớ nổi ai khác, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Giang Nguyệt Điệp.

Một cái nhíu mày, một nụ cười, từng cử chỉ hành động đều được Ôn Liễm Cố bắt chước một cách vụng về. Hắn hiếm khi do dự đến vậy. Khẽ mím môi, hắn bắt chước dáng vẻ vỗ tay như hải cẩu của Giang Nguyệt Điệp lúc nãy: “Vậy thì cô thật lợi hại.”

Giang Nguyệt Điệp, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, ngẩn ra vài giây, rồi “phụt” một tiếng bật cười. Phải rồi, cô giận dỗi với Ôn Liễm Cố làm gì? Người này tư duy kỳ quái, ngay cả khi đối mặt với người con gái mình thích cũng có thái độ như vậy. Hắn căn bản không cùng một hệ tư duy với người bình thường. Giang Nguyệt Điệp bỗng thấy thông suốt, cảm thấy bản thân vừa rồi xúc động như một kẻ ngốc.

“Ôn công tử à,” Giang Nguyệt Điệp lau nước mắt, vỗ vai Ôn Liễm Cố đầy ẩn ý. “Sau này nếu gặp được người mình thích, tốt nhất là ngươi đừng nói gì cả.”

Ôn Liễm Cố gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Là ta khiến

Một cái nhíu mày, một nụ cười, từng cử chỉ hành động đều được Ôn Liễm Cố bắt chước một cách vụng về. Hắn hiếm khi do dự đến vậy. Khẽ mím môi, hắn bắt chước dáng vẻ vỗ tay như hải cẩu của Giang Nguyệt Điệp lúc nãy: “Vậy thì cô thật lợi hại.”

Giang Nguyệt Điệp, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, ngẩn ra vài giây, rồi “phụt” một tiếng bật cười. Phải rồi, cô giận dỗi với Ôn Liễm Cố làm gì? Người này tư duy kỳ quái, ngay cả khi đối mặt với người con gái mình thích cũng có thái độ như vậy. Hắn căn bản không cùng một hệ tư duy với người bình thường. Giang Nguyệt Điệp bỗng thấy thông suốt, cảm thấy bản thân vừa rồi xúc động như một kẻ ngốc.

“Công tử Ôn à,” Giang Nguyệt Điệp lau nước mắt, vỗ vai Ôn Liễm Cố đầy ẩn ý. “Sau này nếu gặp được người mình thích, tốt nhất là ngươi đừng nói gì cả.”

Ôn Liễm Cố gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Là ta khiến Giang cô nương không vui.” Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, lời nói ấy giờ đã mang theo một chút chân thành.

Giang Nguyệt Điệp nhìn Ôn Liễm Cố lại cúi đầu, không ngừng nghịch nắm rơm trong tay, vẻ mặt chăm chú đến mức khiến cô thở dài. Thôi vậy, trẻ con ngốc nghếch thì niềm vui cũng nhiều.

 

Hết Chương 46.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page