Sâu trong ngục tối
Gọi hệ thống mãi mà chẳng có hồi đáp, Giang Nguyệt Điệp đành tự lực cánh sinh.
Cô áp tay lên bức tường trước mặt, thử duỗi cánh tay, nhanh chóng đoán ra kích thước không gian giam giữ. Căn ngục hình chữ nhật hẹp dài, nếu từ trên nhìn xuống, e chỉ đủ cho ba người phụ nữ trưởng thành ngồi xổm chen chúc. Muốn nằm xuống cũng chẳng thể duỗi thẳng, chỉ có thể co ro thành một khối.
Khi mới bị nhốt, Giang Nguyệt Điệp và Mộ Dung Linh mỗi người chiếm một góc, tạo thành đường chéo để giữ khoảng cách xa nhất có thể. Thật tội nghiệp cho công chúa Mộ Dung Linh – từ nhỏ sống trong nhung lụa cung đình, dù từng có chút máu phiêu lưu, nhưng làm sao quen nổi kiểu “sống bờ ngủ bụi” như Giang Nguyệt Điệp?
Nếu lúc đầu nàng còn có ý kết minh, thì sau khi nghe xong “triết lý về cuộc sống tươi đẹp” từ miệng Giang Nguyệt Điệp, ý định đó lập tức tan thành mây khói.
“Nếu ông trời cho mình cơ hội làm lại, ta nhất định sẽ không thốt ra câu ấy. Không nói câu ấy, ta đã chẳng phải nghe cả chuỗi lảm nhảm kỳ quặc của Giang Nguyệt Điệp.”
Dù việc đó đồng nghĩa với mất đi một cơ hội hiếm hoi để trò chuyện sau nhiều ngày bị giam cầm, nhưng Mộ Dung Linh lại nhận ra có những cơ hội… vốn không nên có.
Giang Nguyệt Điệp hoàn toàn chẳng hay biết rằng sự tồn tại của mình đã khiến nữ chính nguyên tác bắt đầu… hoài nghi nhân sinh.
Thực ra, cô thấy suy nghĩ của mình rất hợp lý. Là người nắm rõ “tiểu sử nhân vật”, sau khi rà lại tình tiết, cô nhận ra bản thân chỉ cần làm ba việc:
Một là, thể hiện sự ngưỡng mộ với nam chính Sở Việt Tuyên trước mặt nữ chính, đồng thời ngầm ám chỉ rằng mình và anh từng có quen biết.
Hai là, khi chạm trán tay sai quan trọng của kẻ luyện búp bê, thuận miệng thổ lộ “tâm ý hướng về Sở đại hiệp”.
Ba là, ngay lúc nói ra điều ấy thì bị Sở Việt Tuyên bắt gặp, sau đó được anh cứu, rồi tặng cho một con dao găm làm vật phòng thân.
Đừng xem nhẹ chi tiết cuối cùng. Trong nguyên tác, Giang Nguyệt Điệp phải dốc đủ chiêu – làm nũng, giả ngốc, giả yếu – mới khiến Sở Việt Tuyên bất đắc dĩ đưa dao cho mình. Chính chi tiết này đã vô tình khiến quan hệ vốn mập mờ giữa nam nữ chính nổi lên sóng gió.
Tóm lại, nhân vật này vừa là mấu nối quá khứ, vừa là khởi điểm cho tương lai.
“Ơ này…” Giang Nguyệt Điệp xoa cằm, rơi vào trầm tư, bỗng thấy nhân vật của mình… có khi còn quan trọng hơn tưởng tượng?
Nếu hệ thống còn ở đây, nó hẳn đã cắt ngang và cảnh báo: cô chỉ là một pháo hôi, tới lúc thì phải biến mất, đừng ảo tưởng có vai trò to tát gì. Đáng tiếc, hệ thống vắng mặt, lại để mặc một ký chủ phi truyền thống như Giang Nguyệt Điệp tung hoành.
Cảm nhận người bên cạnh bỗng im lặng, Mộ Dung Linh vốn định kệ, nhưng cuối cùng nỗi sợ bóng tối và sự tĩnh mịch vẫn lấn át lý trí.
“Cô… hình như chẳng lo lắng gì cả? Không sợ chúng ta không thoát ra được sao?”
Khi hỏi, nàng còn cố tình hạ giọng, như thể sợ có kẻ nào nghe thấy.
Thực ra, Giang Nguyệt Điệp thấy chẳng cần thiết. Không nói đến “kịch bản nhân vật” mà cô nắm rõ, chỉ riêng những lời đồn ở trấn Vũ Hoa trước đó cũng đủ khiến cô đoán được: chuyện này… e rằng không phải do con người gây ra.
Tên luyện búp bê thần bí trong lời đồn – kẻ đã bắt họ đến đây – thực chất là một yêu quái. Nhưng rốt cuộc là loại yêu gì, vì sao lại bắt người… đó là những câu hỏi vượt ngoài tầm với của một nhân vật pháo hôi như Giang Nguyệt Điệp.
Tuy vậy, cô vẫn có thể đoán được phần nào tâm trạng của Mộ Dung Linh. Là nữ chính nguyên tác, công chúa Mộ Dung Linh lớn lên trong hoàng cung, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực. Lần này xuất cung, nàng mang trên vai trọng trách tìm kiếm mảnh vỡ của “Cửu Long Nguyệt”, đem theo không ít bảo vật. Nhưng rồi bị nhốt vào ngục tối thế này… với một công chúa chưa từng trải khổ đau nhân gian, đây là một trải nghiệm vừa mới lạ vừa đáng sợ.
Còn Giang Nguyệt Điệp thì hoàn toàn khác. Nếu nói hành trình trưởng thành của Mộ Dung Linh giống như một con hoàng yến được nuôi trong lồng son, nay cố gắng vươn cánh bay xa, thì Giang Nguyệt Điệp chẳng khác nào một con thỏ lưu manh vô tình chui vào vườn hoa lộng lẫy. Trông bên ngoài ngoan ngoãn vô hại, nhưng sức phá hoại lại vô song. Mà khi bị dồn ép, thỏ ta còn biết cắn người.
“Xét ra thì cô nhỏ tuổi hơn ta…” Mộ Dung Linh lẩm bẩm, “không ngờ gan lại to đến vậy, chẳng sợ gì cả.”
Ngay khi nàng vừa dứt lời, trước mắt Giang Nguyệt Điệp bỗng hiện lên một dòng nhắc nhở lạnh lùng:
【Gợi ý cho người mới: Khi nữ chính truy hỏi, hãy chân thành kể lại quá khứ giữa bạn và nam chính Sở Việt Tuyên.】
Lần này Giang Nguyệt Điệp không vội phản bác. Ngược lại, cô hạ giọng, nũng nịu gọi thầm:
[Anh hệ thống ơi, cái chăn anh hứa… còn hi vọng không?]
You cannot copy content of this page
Bình luận