Giang Nguyệt Điệp bắt đầu cảm thấy tay chân ngứa ngáy, bụng dạ réo vang như muốn nuốt trọn thiên hạ. Vừa lúc nàng đứng dậy, định với tay lấy đĩa lạc còn sót lại trên bàn.
“Dù sao Giang cô nương vẫn chưa giải hết độc, cần tĩnh dưỡng vài ngày. Nếu vì ta mà sinh giận, thật chẳng đáng.”
“Chưa giải hết độc?”
Một câu của Ôn Liễm Cố khiến Giang Nguyệt Điệp giật mình. Tay nàng run lên, hạt lạc vừa cầm được đã rơi trở lại đĩa.
“À đúng rồi, ngươi từng nói ta trúng phải cái gì ấy nhỉ… mười ba vị?”
Ôn Liễm Cố kiên nhẫn sửa lời: “Thập Hương Nhuyễn Cân Tán.”
“Vị thế nào?” Giang Nguyệt Điệp buột miệng hỏi, rồi lập tức thấy khóe môi Ôn Liễm Cố cong lên, ý cười không chút che giấu.
“… Coi như ta chưa nói gì.” Nàng yếu ớt khoát tay.
Đĩa bánh Vân Vụ khi nãy chẳng đủ lót dạ, Giang Nguyệt Điệp thậm chí còn hoài nghi trong đó có bỏ thêm dược liệu kích thích tiêu hóa. Cớ sao nàng lại đói đến mức này? Nàng đành bỏ qua suy đoán ấy, tự an ủi rằng bản thân vốn ăn khỏe. Nhưng trước khi lấp đầy bụng, mạng sống vẫn là trọng yếu.
Vừa xoa bụng, nàng vừa lo lắng hỏi: “Ôn công tử, chất độc kia… có nguy hiểm chăng? Ta vẫn chưa giải hết sao? Có lưu lại di chứng gì không?” Nếu để lại hậu họa, chẳng phải là tai họa? Cái đầu thông minh này, sao có thể để hủy hoại nơi đây!
“Không sao đâu.” Ôn Liễm Cố suýt nữa bật cười trước vẻ mặt lo lắng đến đáng thương của nàng. Hắn chỉ cần liếc mắt là đã đoán được nàng đang nghĩ gì. Giang Nguyệt Điệp viết hết tâm tư lên mặt, dễ đoán đến mức khiến người ta phải thương xót. Hắn xoay cọng rơm trong tay, mỉm cười nói:
“Độc đã được giải. Chỉ là hôm ấy cô nương trúng độc khá nặng, lại bị trì hoãn, nên vài ngày tới có thể vẫn hơi choáng váng, cần nghỉ ngơi thêm.”
Trêu đùa cũng phải có chừng mực. Dù sao thì thỏ bị ép quá cũng sẽ cắn người. Một sinh vật vừa ngốc nghếch vừa thú vị như thế, nếu bị dọa đến sợ thật thì… chẳng còn vui nữa.
Ít nhất thì, trước khi hắn cảm thấy chán, nàng vẫn phải an toàn.
“Huống hồ sau này Giang cô nương còn phải làm mồi nhử, mấy ngày tới càng cần tĩnh dưỡng.”
Lời nói ấy, hắn thốt ra với nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ như trúc mờ trong sương, phong thái quân tử hoàn toàn trái ngược với hình ảnh đầy máu tanh nơi ngục giam hôm trước. Giang Nguyệt Điệp gật đầu:
“Đa tạ Ôn công tử đã nhắc.” Kỳ thực không cần hắn nói, nàng cũng tự biết phải quý trọng thân thể. Nàng là người yêu quý bản thân hơn bất cứ ai.
Sau câu nói ấy, hai người lại rơi vào trầm mặc. Nhưng sự yên lặng này không hề gượng gạo, trái lại còn mang theo vài phần dễ chịu. Giang Nguyệt Điệp thầm thở phào, lại đưa tay về phía đĩa lạc.
“Cốc… cốc…”
“Trời ơi!”
Giang Nguyệt Điệp lập tức biến sắc, biểu cảm thay đổi liên tục khiến Ôn Liễm Cố bật cười. Thấy nàng quay đầu trừng mắt, hắn mới miễn cưỡng nín cười:
“Không đi mở cửa sao?”
“… Không mở.”
Một là không làm, hai là làm tới cùng. Giang Nguyệt Điệp dứt khoát ngồi xuống trước bàn trà, tự rót cho mình một chén, rồi ném vài hạt lạc vào miệng. Động tác chẳng thể gọi là tao nhã, nhưng cũng không khiến người ta khó chịu. Nàng khác với những người ở núi Vân Trọng, cũng khác với những kẻ Ôn Liễm Cố từng gặp dưới núi.
Ôn Liễm Cố tò mò nhìn hành động của nàng, cuối cùng cũng kéo ghế ngồi đối diện. Giang Nguyệt Điệp không để tâm đến hắn, nhưng hắn cũng chẳng giận, chỉ rót trà cho mình, khóe môi khẽ cong.
“Giang cô nương không muốn mở cửa, là vì không muốn gặp người bên ngoài sao?”
Giang Nguyệt Điệp không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật, vừa nghiêm túc bóc lạc vừa nói:
“Ta cảm thấy ngoài cửa là thích khách.” Nàng lý luận, chọn đúng lúc nàng định ăn mà gõ cửa, chẳng phải chính là truyền thuyết về ‘thích khách đậu phộng’ hay sao!
Thích khách ư? Ôn Liễm Cố, vốn đã biết rõ người ngoài cửa là ai, suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Trong lòng hắn thầm cảm thấy, quyết định không giết Giang Nguyệt Điệp trong ngục hôm ấy quả thực là lựa chọn sáng suốt. Nếu hôm đó ra tay, thì giờ làm gì còn nhiều trò vui để thưởng thức như thế này.
“Thật sự không mở cửa sao?”
“Đã nói là không mở thì không mở!” Giang Nguyệt Điệp cau mày, vừa bóc lạc vừa phồng má phản bác. “Ôn công tử cứ hỏi đi hỏi lại, sao không tự mình đi mở?”
Ôn Liễm Cố mỉm cười nhè nhẹ, vừa định mở miệng thì…
“Giang cô nương có ở đó không? Ta đến đưa chút đồ.”
Cánh cửa chợt vang lên tiếng gõ dồn dập, kèm theo một giọng nói quen thuộc vọng vào trong. Là Sở Việt Tuyên.
Giang Nguyệt Điệp đang tập trung “chiến đấu” với đĩa lạc thì bỗng khựng lại, ngẩng phắt đầu lên. Nàng nắm chặt hạt lạc đã bóc vỏ, đầu tiên nhìn về phía cửa, rồi lại quay sang Ôn Liễm Cố.
Từ khi Sở Việt Tuyên cất tiếng, Ôn Liễm Cố đã cúi đầu, chăm chú nghịch một cọng rơm chẳng rõ lấy từ đâu. Một cọng cỏ vô dụng thì có gì thú vị chứ? Giang Nguyệt Điệp nghiến răng:
“Vậy là ngươi đã biết trước người ngoài cửa là Sở đại hiệp?”
Nghe vậy, Ôn Liễm Cố dừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt vô tội: “Đúng thế. Vì vậy ta mới hỏi đi hỏi lại Giang cô nương có muốn mở cửa hay không.”
Giang Nguyệt Điệp hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Không giận, không giận, giận quá sinh bệnh thì chẳng ai thay mình chịu.
“Nếu sau này có chuyện tương tự, Ôn công tử cứ nói thẳng.”
You cannot copy content of this page
Bình luận