Danh sách chương

Sở Việt Tuyên nghe mà dở khóc dở cười. Nàng rõ ràng chỉ bằng tuổi sư đệ út Vân Mục, vậy mà giọng điệu lại già dặn, nói năng đâu ra đấy, cứ như trưởng bối trong nhà. Nhưng ánh mắt cô gái trong veo, không có ác ý, lại rất dễ mến.

“Được được.” Sở Việt Tuyên dùng giọng điệu từng dùng để dỗ trẻ con. “Một lát nữa ta sẽ xử lý.”

Quá qua loa rồi! Sở Việt Tuyên đúng là không biết điều.

“Đừng chờ lát nữa, làm ngay đi.” Giang Nguyệt Điệp thở dài, liếc sang bên cạnh, đột nhiên đứng dậy, chính xác nắm lấy tay Mộ Dung Linh.

Sở Việt Tuyên lập tức nhìn thấy vết đỏ, lo lắng nói: “Mộ Dung tiểu thư bị thương sao? Sao lại—”

“Lúc nãy Mộ Dung tiểu thư bị nước trà nóng làm bỏng,” Giang Nguyệt Điệp nói thẳng. “Vậy nên Sở đại hiệp có thuốc mỡ gì tốt thì mau lấy ra đi.”

Mộ Dung Linh ngẩn người. “Hả? Ta…” Nàng từ nhỏ được nuông chiều, làn da mỏng manh, nên vết đỏ do nước nóng càng rõ rệt.

“Thì ra là vậy.” Sở Việt Tuyên bừng tỉnh. “Đa tạ Giang cô nương đã nhắc, ta có ít ngọc dung cao, trị sẹo rất hiệu quả, hay là—”

Nói đến đây, Sở Việt Tuyên lại thấy khó xử. Hắn đến tìm Giang Nguyệt Điệp có chuyện cần bàn, nhưng lúc này Mộ Dung Linh lại bị thương…

“Ta thấy vết thương của Mộ Dung tiểu thư không nặng, sư huynh chi bằng nói chuyện trước, rồi lấy thuốc sau cũng không muộn.”

Một giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe vang lên từ ngoài cửa. Giang Nguyệt Điệp quay đầu lại, thấy một công tử áo trắng đang đứng bên khung cửa, dáng vẻ dịu dàng, ánh mắt mỉm cười.

Giải pháp này được Mộ Dung Linh cực kỳ tán thành. “Chỉ là bị nước trà bắn vài giọt thôi, không tính là vết thương gì cả,” nàng vội vàng tiếp lời. “Sở đại hiệp đến tìm chúng ta chắc chắn là có chuyện quan trọng, đừng để lỡ thời gian.”

Sau khi rời khỏi hoàng cung, Mộ Dung Linh đã trải qua không ít chuyện, sớm không còn là cô công chúa yếu đuối ngày xưa.

Sở Việt Tuyên gật đầu. Trước đó, hắn vừa nói rõ lòng mình với Mộ Dung Linh, nên cảm xúc của họ vẫn còn mong manh. Giờ thấy Mộ Dung Linh thật sự không sao, hắn ổn định lại suy nghĩ, bắt đầu nói chuyện chính.

Nhưng Giang Nguyệt Điệp hoàn toàn không để tâm đến lời họ. Toàn bộ sự chú ý của nàng đều dồn vào vị công tử áo trắng kia—Ôn Liễm Cố.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt Điệp được nhìn hắn trong trạng thái đầu óc tỉnh táo và ánh sáng đầy đủ. Hắn đứng bên cạnh Sở Việt Tuyên nhưng hoàn toàn không bị khí chất của nam chính nguyên tác che lấp. Một thân áo trắng, dáng đứng nhàn nhã, như tuyết tan trong suối băng. Khóe môi Ôn Liễm Cố hơi nhếch lên, như lúc nào cũng mang theo ý cười. Mái tóc đen buông xõa sau lưng, phong nhã tuấn tú. Trong gương mặt như ngọc ấy, đôi mắt và hàng mày đặc biệt thu hút, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại lấp lánh tình cảm.

Ánh mắt Giang Nguyệt Điệp không kìm được mà lướt xuống. Đáng tiếc, lần này bàn tay của hắn bị tay áo che khuất, không nhìn rõ.

Đúng lúc Giang Nguyệt Điệp đang mải mê suy nghĩ, Ôn Liễm Cố bất ngờ lên tiếng: “Không biết Giang cô nương còn định nhìn tại hạ bao lâu nữa?”

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía nàng. Bầu không khí có chút ngượng ngùng. Giang Nguyệt Điệp bị gọi tên có cảm giác như học sinh đang lơ đãng bị thầy giáo điểm danh—rợn cả tóc gáy.

Đừng hoảng! Nàng lập tức tự nhủ trong lòng. Lúc này, ai hoảng là người thua cuộc.

Giang Nguyệt Điệp là người rất sĩ diện, trong tình huống như thế này, dù có ngượng đến đâu nàng cũng phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nghĩ vậy xong, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chớp chớp mắt rồi dứt khoát nhìn thẳng vào Ôn Liễm Cố, bắt chước dáng vẻ của hắn, mỉm cười nhẹ nhàng: “Vừa rồi có hơi lơ đãng, mong Ôn công tử đừng trách.”

Vừa dứt lời, Mộ Dung Linh lập tức gật đầu tán thành, giúp nàng xoa dịu tình hình: “Giang cô nương vừa rồi bị kinh hãi, có lẽ vẫn chưa hoàn hồn.”

“Bị kinh hãi?” Ôn Liễm Cố hơi nhướng mày.

“Đúng vậy,” để phá vỡ sự ngượng ngùng, Sở Việt Tuyên cũng phụ họa, “Ngục giam quả thật đáng sợ. Giang cô nương bị bắt đi đột ngột, chắc chắn đã hoảng loạn không ít.”

Thấy Sở Việt Tuyên lên tiếng, Ôn Liễm Cố khựng lại, quay đầu nhìn hắn, hơi ngạc nhiên. Sở Việt Tuyên bị ánh mắt ấy nhìn đến mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp mở miệng thì Ôn Liễm Cố đã như bừng tỉnh, gật đầu như vừa hiểu ra điều gì.

“Thì ra là vậy,” Ôn Liễm Cố dùng quạt che miệng, khẽ cười một tiếng, “Chẳng trách Giang cô nương vừa rồi lại nhìn sư huynh lâu như thế, mà sư huynh cũng không giận.”

Vừa nói xong, bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng lại, như thể cả không khí cũng bị sự ngượng ngùng làm cho đặc quánh.

Hết Chương 34.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page