Quả thực là thiên đường của kẻ lười, chỉ cần nằm yên cũng được chăm sóc chu đáo. Giang Nguyệt Điệp thầm nhủ, đãi ngộ thế này, e rằng đã vượt xa thân phận nữ phụ pháo hôi trong nguyên tác.
“Ta có thể tự làm được! Mộ Dung cô nương không cần khách sáo như vậy.” Giang Nguyệt Điệp vội ngăn Mộ Dung Linh, song đối phương lại lộ vẻ tiếc nuối.
Giang Nguyệt Điệp, hai má phồng lên vì nhồi đầy bánh Vân Vụ, vừa ăn vừa cố lục lọi ký ức. Rõ ràng, Mộ Dung Linh đang ghen. Theo kịch bản, sau khi nam chính Sở Việt Tuyên cứu nàng, nàng sẽ cố tình nói những lời như “Sở sư huynh chỉ xem ta như muội muội” trước mặt nữ chính, khiến Mộ Dung Linh tức giận, rồi lại cãi nhau với Sở Việt Tuyên.
Mỗi lần cãi nhau, nữ chính sẽ bỏ đi. “Tầm Yêu Cửu Long Lục” vốn là một tiểu thuyết ngôn tình, và Mộ Dung Linh chủ yếu đảm nhận phần “ngôn tình” ấy: cãi nhau, làm hòa, rồi lại cãi nhau, rồi lại làm hòa.
Nhưng lần này, mọi chuyện lại khác. Thời gian và địa điểm đều đúng, nhưng tình huống lại hoàn toàn sai lệch.
“Ta nghe nói tên điều khiển rối kia đã sát hại không ít nữ tử,” Mộ Dung Linh ngồi bên giường, giọng đầy sợ hãi. “May mà Ôn công tử đến kịp, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng…”
Những lời sau đó của Mộ Dung Linh lọt vào tai Giang Nguyệt Điệp mà chẳng đọng lại chút gì. Nàng như được khai thông kinh mạch, bừng tỉnh.
Ôn, công, tử. Ôn, Liễm, Cố.
Không trách được nàng cảm thấy mọi thứ sai lệch. Lẽ ra phải là “Sở Hiệp khách từ trời giáng xuống, Giang Nguyệt Điệp sinh lòng ái mộ.” Nhưng kết quả lại là Ôn Liễm Cố, người vốn không nên xuất hiện từ trời giáng xuống.
Trời ơi, tình tiết truyện sụp đổ đến mức mẹ cũng chẳng nhận ra nổi!
Giang Nguyệt Điệp thở dài một hơi thật sâu. Mọi chuyện thật quá phi lý. Nàng, một nữ phụ pháo hôi không mấy được yêu thích trong nguyên tác, lại đang ở cùng Mộ Dung Linh nữ chính lẽ ra đang cãi nhau với nam chính Sở Việt Tuyên. Kịch bản đã lệch lạc đến mức khó tin.
Nhưng dù có đau lòng đến đâu, Giang Nguyệt Điệp cũng đành phải chấp nhận thực tế.
“Sau đó ta ngất đi, không nhớ rõ tình hình lúc ấy,” Giang Nguyệt Điệp cẩn thận lựa lời. “Ta được đưa đến khách điếm này bằng cách nào?”
“Là Ôn công tử đã bế cô nương về.”
Mộ Dung Linh hồi tưởng: “Lúc đó trên tay, trên người các ngươi… ngay cả sợi tóc cũng dính đầy máu, khiến ta và Sở Việt…chúng ta suýt nữa tưởng rằng hai người đã gặp chuyện trong ngục.” Mộ Dung Linh cố nuốt lại cái tên “Sở Việt Tuyên,” cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Nguyệt Điệp, sợ làm nàng kích động.
Nhưng Giang Nguyệt Điệp lại bắt được một từ khóa khác trong lời nói của Mộ Dung Linh: Ôn Liễm Cố đã đưa nàng về. Nàng vẫn còn nhớ khi ngất đi, hắn đã tự báo tên. Mặc dù hắn giấu thân phận, nhưng cuối cùng vẫn không bỏ mặc nàng. Cũng xem như là một người quân tử. Chỉ là, vì sao hắn lại cố tình lừa nàng khi ở trong ngục? Chẳng lẽ… chỉ vì thấy nàng ngốc nghếch mà cảm thấy thú vị?
“Ôn công tử nói cô nương bị kinh hãi không nhẹ, bảo chúng ta đừng làm phiền, để cô nương nghỉ ngơi cho tốt.” Mộ Dung Linh nhận lấy chén trà đã nguội trong tay Giang Nguyệt Điệp, rót thêm một chén mới.
Hai người tạm thời không nói gì. Chỉ có tiếng chim hót ngoài cửa sổ, cùng hương trà ấm lan tỏa khắp phòng. Mộ Dung Linh rõ ràng không quen hầu hạ người khác. Khi rót trà, nàng ta vô tình làm nước bắn lên mu bàn tay.
“…Phải rồi, Giang cô nương,” Mộ Dung Linh hơi do dự khi đưa chén trà mới cho Giang Nguyệt Điệp. “Sau khi bị đưa đi, cô nương có gặp ngay Ôn công tử không? Cô nương có bị thương gì không? Có bị những yêu vật kia làm hại không?”
Nàng ấy khi về sợ Giang Nguyệt Điệp bị bắt nạt, nhưng lại ngại không dám hỏi thẳng. Phải nói rằng, việc Mộ Dung Linh trở thành nữ chính trong nguyên tác quả thật cũng có lý do.
“Con yêu ngư kia tuy ghê tởm, nhưng chưa kịp ra tay… thì Ôn Liễm Cố đã xông vào.”
Chỉ một câu nói của Mộ Dung Linh, Giang Nguyệt Điệp liền bất giác hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy, cùng với tiếng gọi “Sở đại hiệp” đầy giả tạo của bản thân… Nàng xấu hổ đến mức tê cả da đầu. Mỗi lần nhớ lại đều như bị xử tử giữa chốn đông người. Cứu mạng! Đừng nói nữa, thêm một câu nữa là nàng thật sự muốn rút kiếm tự vẫn mất thôi!
Nói mới nhớ, thanh hắc kiếm kia cũng là do Ôn Liễm Cố tiện tay nhặt được. Bảo sao khi nàng cầm lên lại chẳng nghe thấy âm thanh “nhiệm vụ hoàn thành” như thường lệ… A a a, thật sự không thể nghĩ tiếp nữa! Để cứu vãn chính mình, Giang Nguyệt Điệp quyết định mạnh mẽ chuyển chủ đề. Nàng hít một hơi thật sâu.
“Mộ Dung tiểu thư có biết con yêu quái đã bắt chúng ta rốt cuộc là thứ gì không? Nó là nam hay nữ, hay là rùa, ba ba, gián, chuột, loại không dám gặp người, suốt ngày trốn dưới cống ngầm? Tại sao lại bắt những thiếu nữ xinh đẹp vô tội như chúng ta? Chẳng lẽ thật sự là cóc muốn ăn thịt thiên nga?”
Giang Nguyệt Điệp nói một hơi không ngừng nghỉ, cuối cùng uống cạn chén trà trong tay. Mộ Dung Linh rõ ràng bị chuỗi câu hỏi dài dằng dặc làm cho ngơ ngác, mãi đến khi Giang Nguyệt Điệp dùng tay áo lau miệng, ánh mắt đầy mong đợi nhìn nàng, Mộ Dung Linh mới giật mình lắc đầu.
“Chuyện cụ thể thì họ vẫn chưa nói với ta, ta cũng không rõ lắm. Nhưng về lý do tên điều khiển rối bắt chúng ta, thì ta có biết một chút…”
Nói đến đây, Mộ Dung Linh thần thần bí bí vẫy tay gọi Giang Nguyệt Điệp lại gần, hạ giọng nói:
“Giang cô nương, ngươi từng nghe đến ‘bán thân’ của yêu quái chưa?”
(Bán thân: Có nghĩa là một nửa, người yêu của yêu quái)
You cannot copy content of this page
Bình luận