Giang Nguyệt Điệp liếc nhìn Tọa Ngư, bật ra một tiếng cười lạnh đầy kiêu ngạo. Thời thế thay đổi, đạo đức không thể cứu mạng.
Tọa Ngư: “……” Hắn thật sự bị nữ nhân nhân loại này làm cho choáng váng. Người ta vẫn nói nữ nhân loài người rất coi trọng danh tiếng mà? Sao nữ nhân này lại hoàn toàn ngược lại? Thậm chí còn trơ trẽn hơn cả yêu quái bọn hắn??? Tọa Ngư bỗng thấy hoang mang. Rốt cuộc là nàng đặc biệt như vậy, hay là nữ nhân loài người đã thay đổi tính cách từ lúc nào mà bọn yêu quái không hay biết?
Ôn Liễm Cố thì chẳng lấy làm lạ. Y cũng không hất tay Giang Nguyệt Điệp ra, vẫn để nàng nắm lấy tay áo mình. Dù đang bước đi giữa ngục tối đổ nát và lửa cháy, sắc mặt Ôn Liễm Cố vẫn bình thản, khóe môi mang theo nụ cười mơ hồ, lưng thẳng tắp nhưng không gượng ép, dáng đi như mây núi và trúc đen, toát lên vẻ ung dung nhàn nhã. Nếu không biết đây là địa lao, người ta còn tưởng y đang dạo chơi trong vườn nhà mình.
“Đến lượt nàng rồi.” Ôn Liễm Cố đột ngột lên tiếng.
Giang Nguyệt Điệp ngơ ngác: “Hả?”
“Nàng đã trả lời câu hỏi của ta.” Ôn Liễm Cố nói, “Giờ đến lượt nàng hỏi ta.”
Bị y nhắc như vậy, Giang Nguyệt Điệp mới nhớ ra lúc trước hai người cùng đặt câu hỏi, nhưng nàng bị câu hỏi của “Sở Việt Tuyên” làm cho rối trí, nên quên mất câu hỏi của mình. Một hơi thì mạnh, hai hơi thì yếu, ba hơi thì cạn. Bị phá vỡ nhịp điệu, giờ nàng lại thấy khó mở lời.
Ôn Liễm Cố khẽ nhếch môi, tâm trạng khá tốt, giọng nói cũng dịu dàng đến lạ: “Giang cô nương có điều gì khó nói sao?”
“Cũng không hẳn.” Giang Nguyệt Điệp gãi gãi má, không biết nên mở lời thế nào. Lúc này nàng vẫn đang nắm chặt tay áo người bên cạnh, đứng gần như vậy, mùi hương trên người y càng rõ rệt.
Ôn Liễm Cố khẽ gõ chuôi kiếm, giọng nhẹ như gió thoảng: “Nếu nàng không hỏi, ta sẽ thấy mình nợ nàng một lần.”
Dĩ nhiên là nói dối. Y chưa từng cảm thấy mình nợ ai điều gì. Nếu thật sự có lúc cảm thấy mắc nợ… Ôn Liễm Cố thoáng trầm ngâm…vậy thì tiễn người đó lên đường là được. Cũng coi như trả nợ.
Lời đã nói đến mức này, Giang Nguyệt Điệp không thể tiếp tục im lặng. Nàng ngước mắt theo tay áo, cố nhìn rõ sắc mặt “Sở Việt Tuyên” lúc này, nhưng địa lao quá tối, hai người lại đang di chuyển, cộng thêm cơ thể mệt mỏi, tầm nhìn của nàng hoàn toàn mờ nhòe. Nàng do dự một chút, rồi thành thật hỏi: “Trên người huynh hình như có mùi máu… huynh bị thương sao?”
Giang Nguyệt Điệp đã nghi ngờ từ trước. Có thể là Sở Việt Tuyên bị thương nên mới không thể hành động, cần thời gian hồi phục, nên mới đứng yên tại chỗ lâu như vậy.
Ôn Liễm Cố nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt nàng, lại mỉm cười. “Trông như thỏ trắng, mà lại có cái mũi của chó.”
“Giang cô nương lo xa rồi.”
Nói xong câu đó, nụ cười thường trực nơi khóe môi Ôn Liễm Cố bỗng nhạt đi, ngón tay khẽ vuốt chuôi kiếm, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo. Y nhớ lại vài chuyện… những chuyện tưởng chừng đã quên. Những chuyện khiến người ta chán ghét.
Giang Nguyệt Điệp khẽ rùng mình, theo bản năng cảm thấy nên kết thúc chủ đề này, liền nói khô khốc: “Ồ, vậy thì tốt.”
“Tốt?” Ôn Liễm Cố lại không buông tha, cười nhẹ: “Nàng cho rằng không bị thương… là tốt sao?”
Lại nữa rồi, lại bắt đầu hỏi mấy câu kỳ quặc. Giang Nguyệt Điệp thở dài trong lòng. May mà lần này không phải câu hỏi kiểu “giả thiết táo bạo”.
“Còn tùy người.” Thầy dạy cấp hai từng nói: phải nhìn nhận vấn đề một cách biện chứng. “Nếu là kẻ xấu, ta mong họ bị thương càng nhiều càng tốt, thậm chí chết cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ, Giang Nguyệt Điệp vẫn không quên tâng bốc nam chính: “Người tốt như huynh, không bị thương thì càng tốt.”
“‘Người tốt’ sao.”
Ôn Liễm Cố bật ra một tiếng cười nhẹ từ cổ họng, vang lên giữa địa lao đổ nát, lửa cháy ngút trời, nghe mà như tiếng cười của quỷ.
“Giang cô nương cho rằng thế nào mới xứng gọi là ‘người tốt’?”
Giang Nguyệt Điệp chớp mắt: “Là huynh đó—huynh chính là người tốt!”
“Giang cô nương cho rằng ta là người tốt?”
“Sở đại hiệp tất nhiên là người tốt rồi!” Câu này Giang Nguyệt Điệp nói không chút do dự, đầy chân thành. Không chỉ cứu nàng ra khỏi địa lao, mà còn liên tục giúp nàng tránh khỏi nguy hiểm, ngay cả chuyện nàng biết lối ra cũng không truy hỏi, chỉ nhẹ nhàng bỏ qua. Ngoài việc đôi lúc hơi đa cảm, lại quá mềm lòng, nam chính gần như không có khuyết điểm nào!
Giang Nguyệt Điệp kết luận chắc nịch: “Nếu huynh không phải người tốt, thì trên đời này chẳng còn ai là người tốt nữa!”
“Huynh là người tốt?” Không có gì buồn cười hơn thế.
Ôn Liễm Cố lại mỉm cười, ánh mắt cong cong. Chỉ vì nàng mang lại niềm vui, y sẵn lòng cho nàng một cơ hội.
“Nhưng thật kỳ lạ…”
Giang Nguyệt Điệp lẩm bẩm: “Không biết mùi máu tanh kia từ đâu ra…”
Nàng tưởng mình nói nhỏ, nhưng thực ra Ôn Liễm Cố nghe rõ từng chữ. Nụ cười nơi khóe môi y càng sâu, ánh mắt hướng về phía trước, ngón tay khẽ gõ vài cái lên chuôi kiếm. Trên người yêu quái Tọa Ngư lập tức xuất hiện vài vết thương rách toạc. Ôn Liễm Cố thấy vẫn chưa đủ, lại động ngón tay, vết thương trên người Tọa Ngư lập tức vỡ toang, máu đỏ đặc sánh tuôn ra, gần như nhuộm đỏ cả những quầng sáng vô hình xung quanh.
Ngay lập tức, mùi máu tanh trong không khí trở nên nồng nặc.
Ôn Liễm Cố cuối cùng cũng hài lòng.
“Ta nghĩ… có lẽ là từ vết thương của nó.”
Y dùng kiếm chỉ về phía Tọa Ngư, thấy đối phương lại run lên, mới chịu dừng tay, mím môi, nén lại nụ cười, ánh mắt nhìn Giang Nguyệt Điệp dịu dàng như gió xuân tháng ba.
“Mùi máu có thể tạo ra, nhưng vết thương mới thì không thể giấu.”
“Nếu nàng không tin, cứ việc đến gần kiểm tra.”
Y sẵn lòng cho Giang Nguyệt Điệp một cơ hội. Còn sống hay không… thì tùy vào lựa chọn của nàng.
You cannot copy content of this page
Bình luận