Chưa kịp để nó lên tiếng, Giang Nguyệt Điệp đã tung ngay một cú chất vấn linh hồn:
【Điểm cuối cùng, anh bảo tôi phải nhập vai. Nhưng tôi còn chưa đọc hết cuốn sách này, thì nhập kiểu gì?】
Đúng vậy. Cuốn tiểu thuyết 《Tầm Yêu Cửu Long Lục》 ngập tràn yêu hận tình thù, quái vật thần thoại và những cuộc chiến huyền hoặc. Nhưng thật ra, Giang Nguyệt Điệp chưa bao giờ đọc đến hết. Ngày đó, bạn cô gửi đường link, chỉ vì trong truyện có một nhân vật trùng tên với cô, nên hối thúc cô đọc thử. Kết quả, cô chỉ lướt qua phần đầu rồi bỏ dở.
Hệ thống: ?!
Sau một hồi tranh luận căng thẳng, tiêu chuẩn khắt khe của hệ thống cuối cùng cũng bị Giang Nguyệt Điệp kéo tụt xuống.
【Hãy đi theo quỹ đạo nhân vật trong tiểu sử. Những câu thoại cố định phải nói, đạo cụ quan trọng phải lấy.】
【…Còn chưa đọc hết nguyên tác cũng không sao. Khi cần thì tự do ứng biến, không nhất thiết phải cứng nhắc theo cốt truyện.】
Chính câu nói hời hợt này, sau này sẽ trở thành cái giá đắt mà hệ thống phải trả.
Sau khi hệ thống lặng lẽ rời đi, Giang Nguyệt Điệp bắt đầu nghiền ngẫm. Từ xưa đến nay, không phải gió Tây áp đảo gió Đông thì cũng là gió Đông áp đảo gió Tây. Vạn vật trên đời đều vậy. Cô thản nhiên nghĩ: giữa cô và hệ thống, chắc chắn sẽ còn nhiều trận đấu trí. Chỉ khi khiến nó không đoán nổi nước cờ của mình, cô mới có cơ hội chiếm thế thượng phong. Mới có thể về nhà. Mà không ai khao khát trở về hơn cô.
Cô khẽ thở dài, gác lại những ý nghĩ rườm rà, rồi tập trung hồi tưởng tiểu sử nhân vật trong đầu. Chỉ cần chắt lọc những điểm mấu chốt. May thay, nhân vật trùng tên với cô trong nguyên tác vốn chẳng có nhiều đất diễn. Không phải nữ chính kiêu ngạo dễ thương, cũng chẳng phải nữ phụ mưu mô xảo quyệt, càng không phải ánh trăng sáng thuần khiết đầy bi thương…
Mà chỉ là một nhân vật pháo hôi.
Một đóa bạch liên đơn phương nam chính, giả vờ yếu ớt để gây chú ý.
“Quá đơn giản.” Giang Nguyệt Điệp tự tin nghĩ. Loại vai này chẳng có gì khó. Không thách thức, không tốn sức.
Trong ngục tối, người phụ nữ ở góc tường không thấy rõ động tác của cô, chỉ nghe tiếng sột soạt khi Giang Nguyệt Điệp trở mình liền biết cô đã tỉnh. Gọi mãi không thấy hồi đáp, cô ta bắt đầu hoảng hốt, giọng lạc đi:
“Ê, người mới! Chẳng lẽ cô bị câm thật sao? Cô… cô còn ở đó không?”
“Ở đây chứ. Chỉ là… chưa biết nên trả lời thế nào thôi.”
Giang Nguyệt Điệp cố tình chờ vài giây. Hệ thống vẫn không đưa ra nhắc nhở nào. Rõ ràng, khi chưa chạm tới tình tiết trọng yếu, quyền tự do của cô vẫn khá lớn.
Cô lập tức cất giọng:
“Tôi vẫn ở đây.”
“Vậy bản… bản tiểu thư gọi cô nãy giờ, sao bây giờ mới trả lời?”
Khí thế hống hách, giọng điệu cao ngạo, nghe thì có vẻ dọa người. Nhưng chỉ cần lắng nghe kỹ, sự cảnh giác và căng thẳng lộ rõ dưới lớp ngữ khí cao quý. Với cô tiểu thư ấy, sự xuất hiện của Giang Nguyệt Điệp chẳng khác nào đốm lửa cuối cùng trong đêm tối. Nếu đốm lửa ấy cũng tắt, e rằng một người đã quá lâu không được trò chuyện như cô ta, rất có thể sẽ hóa điên thật sự.
“Vừa rồi cơ thể không khỏe, cổ họng không phát ra tiếng.”
Giang Nguyệt Điệp khẽ giải thích, rồi thừa cơ phản khách thành chủ, liên tiếp tung ba câu hỏi:
“Cô là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi đang ngủ yên ở nhà, tỉnh dậy lại thấy mình ở chỗ này?”
Giọng điệu hoảng loạn, cảm xúc vừa đủ, diễn xuất đúng chuẩn.
Trong lòng, Giang Nguyệt Điệp lặng lẽ giơ ngón cái khen ngợi chính mình.
“Xem ra cô cũng bị bắt tới đây rồi!” – người phụ nữ lên tiếng, giọng vừa tức giận vừa sợ hãi. – “Đây là ngục tối. Không biết chúng giam giữ chúng ta để làm gì, nhưng hành vi này chắc chắn chẳng có ý đồ tốt đẹp!”
“Ừ, tất nhiên là không tốt lành gì rồi.” – Giang Nguyệt Điệp thầm nghĩ. Cô lập tức lần lại tiểu sử nhân vật trong trí nhớ, nhanh chóng nhận ra: đây chính là lần đầu tiên cái tên “Giang Nguyệt Điệp” xuất hiện trong nguyên tác – phân cảnh liên quan đến luyện búp bê.
Nói trắng ra, một kẻ luyện búp bê bị tẩu hỏa nhập ma muốn tạo ra búp bê hoàn mỹ nhất thế gian. Nguyên liệu thường đã không đủ làm hắn thỏa mãn, vì thế hắn quyết định dùng người sống để luyện.
Cũng trong sự kiện này, nhân vật “Giang Nguyệt Điệp” lần đầu gặp nam chính Sở Việt Tuyên. Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân của hắn vừa oai hùng vừa khí phách, khắc sâu vào trái tim cô, từ đó mở màn cho hành trình pháo hôi dài dằng dặc.
“À phải rồi, tôi tên là Mộ Dung Linh!”
Có lẽ đã nhận thấy Giang Nguyệt Điệp không mang ác ý, giọng điệu của người phụ nữ dịu lại, mang theo chút ngây thơ và trong sáng. “Còn cô, tên gì?”
“Quả nhiên là nữ chính trong nguyên tác.” – Giang Nguyệt Điệp thầm nhủ. Rồi cô cất giọng đáp: “Tôi là Giang Nguyệt Điệp.”
Trong khi Mộ Dung Linh thao thao kể tình hình hiện tại, Giang Nguyệt Điệp thử ngồi dậy. Lúc trước vì căng thẳng mà không để ý, giờ thân thể đã hồi phục phần nào, cô mới nhận ra: thứ dưới lưng mình căn bản không phải giường. Cảm giác cấn cấn khi nằm xuống nay càng rõ rệt. Cô đưa tay lần xuống – quả nhiên, chẳng có chăn đệm gì, chỉ toàn nền đất lạnh buốt, cứng rắn đến tê người.
“Trời ạ, đúng là phong cách ngục tù nguyên bản. Nhà giam này… cũng hợp mốt ra phết.”
Là người vốn không dễ sợ hãi trước biến cố, cuối cùng Giang Nguyệt Điệp vẫn phải thở dài bất lực trước điều kiện tồi tàn nơi đây.
Phòng giam nhỏ hẹp, Mộ Dung Linh nghe thấy tiếng thở dài của cô, tuy còn cảnh giác nên chưa dám lại gần, nhưng vẫn không nén nổi tò mò:
“Sao cô lại thở dài? Đừng sợ, bản… tôi quen một người rất lợi hại, anh ấy chẳng sợ mấy chuyện này đâu—”
Nói đến đây, cô đột ngột dừng lại, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Tuy chẳng thấy gì, nhưng động tác đó dường như mang đến cho cô thêm chút an tâm. “Anh ấy nhất định sẽ đến cứu tôi. Lúc ấy, chắc chắn sẽ cứu cô cùng ra ngoài!”
You cannot copy content of this page
Bình luận