Nhà Là Nơi Để Về

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Đại tẩu là người hiểu rõ nhất tình trạng của bà bà, huống chi nhà xí ở nông thôn, ngay cả ta lúc mới về cũng suýt không chịu nổi.

 

Ta liền tiếp lời: 

 

“Thật ra không chỉ có nhà xí, mà cả cơm gạo lứt, thức ăn ba ngày mới có chút thịt, bà bà cũng không quen, đúng không?”

 

Cha nương ta đã cố hết sức rồi. 

 

Nửa tháng đầu, ngày nào cũng có thịt gà, thịt cá. 

 

Nhưng người trong thôn chỉ trông vào mấy sào ruộng mà ăn, cha và ca ca ta còn có chút nghề thợ mộc, nên cuộc sống đỡ hơn một chút, nhưng cũng không thể bữa nào cũng có thịt được. 

 

Bọn họ không phải kiểu người cố làm màu để giữ thể diện, nên khẩu phần ăn cứ dần dần trở về gần giống trước kia.

 

Đại tẩu vội xua tay: 

 

“Không không không, đồ ăn như vậy đã là tốt lắm rồi! Chúng ta không phải người không hiểu chuyện, biết rằng nhiều nhà ở đây còn chẳng đủ ăn nữa.”

 

“Nay đại ca đã nghỉ ngơi hồi sức rồi, mấy ngày nữa định ra ngoài xem có công việc dạy học nào không.”

 

“Về sau chi tiêu của chúng ta, vẫn nên tự lo liệu thì hơn, đã làm phiền nhạc phụ nhạc mẫu quá nhiều rồi.”

 

“Chỉ là… chúng ta không rành đường xá nơi này, muốn nhờ muội dẫn đường, trước tiên mua một cái bô về cho bà bà.”

 

Ta liếc nhìn lỗ tai của Thẩm Tuế An đang thò ra ngoài cửa sổ, cố ý thở dài nói:

 

“Hầy, ta biết đại ca muốn tự lực cánh sinh, nhưng đại tẩu không biết đấy thôi, kiếm tiền ở trấn nhỏ quê mùa này khó lắm.”

 

“Ở quê còn có ruộng, có thể dựa vào lương thực mà sống, nhưng người trong trấn chỉ có thể làm thuê mà ăn, công việc thì có hạn, dân làng muốn vào làm cũng không tìm được.”

 

“Ta biết đại ca có công danh, nhưng chính là vì quá có công danh đấy! Đến lúc người ta hỏi tại sao lại đến một nơi nhỏ bé như thế này dạy học? Nếu điều tra ra thân phận, e rằng chẳng ai dám đến học mất.”

 

Đại tẩu sốt ruột: “Vậy… vậy phải làm sao đây? Hay để ta thêu thùa?”

 

Ta trêu chọc nhìn nàng: “Tẩu chắc chứ?”

 

Tẩu tử này của ta cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chỉ duy nhất thêu thùa là không ra gì. 

 

Cái túi thơm nàng thêu tặng đại ca, mỗi lần đại ca mang theo, cả nhà đều phải nhịn cười. 

 

Nhưng đại ca lại vì muốn động viên nàng, mười ngày thì đeo tám ngày, còn hai ngày là mang đi giặt.

 

Mặt nàng đỏ bừng, ta cũng không trêu nàng nữa, cố ý nói to:

 

“Thật ra, trong nhà này, người kiếm tiền giỏi nhất vẫn là phu quân ta! Chỉ là bây giờ chàng ấy cứ ủ rũ không có tinh thần, ta cũng chẳng biết chàng có dám cùng ta ra ngoài gặp người hay không.”

 

“Rẹt” một tiếng, cửa sổ bị đẩy mạnh ra, Thẩm Tuế An gằn giọng:

 

“Được rồi, đừng chọc ta nữa! Có quỷ kế gì mau nói đi! Ngay cả mẫu thân ta cũng không nuôi nổi, vậy ta không phải phóng đãng, mà là đáng ch*ết rồi!”

 

He he, tốt lắm, lại trở về dáng vẻ lưu manh không biết ngại của phu quân ta rồi.

 

12

 

Ta mượn nương năm lượng bạc, dẫn Thẩm Tuế An đến tửu lâu đắt nhất trấn – Đỉnh Phong Lâu, gọi một món ăn đắt nhất trong quán. 

 

Nhờ những ngày tháng ở kinh thành mà ta đã mở mang tầm mắt, nếu là trước kia, ta nhất định sẽ mắng chàng điên rồi.

 

Năm lượng bạc cho một món ăn, phải biết rằng một mẫu ruộng hạng kém cũng chỉ có giá năm lượng, mà ruộng thì có thể trồng lương thực quanh năm.

 

Thẩm Tuế An không hiểu, nhìn ta nghi hoặc, ta chỉ vào món ăn trước mặt, nói:

 

“Ăn đi, dùng cái lưỡi linh hoạt của chàng mà từ từ thưởng thức.”

 

Ăn xong, ta mới hỏi: “Thế nào?”

 

Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Vị khá ổn, chỉ là…”

 

“Được rồi, chàng cảm thấy có vấn đề là được.”

 

Ta chặn lời chàng ấy, rồi kéo tiểu nhị lại hỏi:

 

“Xin hỏi, chưởng qũy có ở đây không? Ta có chuyện muốn bàn bạc với ông ấy.”

 

Tiểu nhị liếc nhìn món ăn chúng ta gọi, sau đó ngoan ngoãn trả lời:

 

“Có, có ạ! Xin khách quan chờ một chút.”

 

Không lâu sau, chưởng qũy bước đến, tươi cười niềm nở:

 

“Không biết khách quan có gì chỉ giáo?”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page