Chương 1:
12/03/2025
Chương 2:
12/03/2025
Chương 3:
12/03/2025
Chương 4:
12/03/2025
Chương 5:
12/03/2025
Chương 6:
12/03/2025
Chương 7:
12/03/2025
Chương 8:
12/03/2025
Chương 9:
12/03/2025
Chương 10:
12/03/2025
Chương 11:
12/03/2025
Chương 12:
12/03/2025
Chương 13:
12/03/2025
Chương 14:
12/03/2025
Chương 15:
12/03/2025
Lòng dạ này khiến ta lạnh cả sống lưng, bỗng nhớ lại lần Đào ma ma đến đón ta.
Chẳng trách khi ấy ta bảo bà giữ lại chút bạc cho phụ mẫu ta phòng thân, thế nào bà ta cũng không chịu, hóa ra những gia đình thế gia đều có cách giáo dưỡng giống nhau như vậy.
Nàng ấy lại nói tiếp:
“Lẽ ra ta nên nói rõ ngay khi còn ở kinh thành, nhưng sai lầm này không nên liên lụy đến mẫu thân và phu quân.”
“Tận mắt thấy họ bình an đến nơi, ta cũng yên lòng rồi. Đệ muội không cần bận tâm, ta đi ngay đây.”
Đại ca tiến lên kéo nàng dậy, sau đó trầm trọng cúi người hành lễ với ta:
“Chuyện này là đại tẩu muội làm sai. Phu thê vốn là một thể, chúng ta không có gì để biện bạch. Vậy nên chúng ta sẽ rời đi.”
“Chỉ là, mẫu thân tạm thời đành nhờ đệ muội chiếu cố. Đợi ngày sau có được sinh kế, ta nhất định sẽ lập tức đến đón người.”
Nếu là lúc bình thường, khi mọi chuyện còn thuận lợi, mà đại tẩu lại nghi ngờ cha nương ta như vậy, ta nhất định sẽ cãi nhau một trận với nàng.
Nhưng tình cảnh hiện tại, hai người bọn họ, từ nhỏ đã quen được người hầu hạ, bây giờ còn có thể đi đâu?
Ta nghiến răng, dậm chân nói:
“Đi à? Mơ đẹp quá nhỉ! Bây giờ đúng lúc bận mùa vụ, hai người hại cha nương ta không có bạc thuê người làm, không thu hoạch hết lương thực thì không ai được đi đâu hết!”
Bà bà cảm kích nhìn ta một cái, phụ họa theo:
“Nghe rõ chưa? Làm sai còn muốn chạy, còn không mau làm việc mà chuộc lỗi!”
Đang nói chuyện về mùa màng, từ xa đã nghe thấy tiếng thét lớn của nương ta:
“Ai đấy? Mùa vụ bận rộn không lo ra đồng mà đứng trước cửa nhà ta làm gì, có vàng để nhặt à?”
9
Giọng nói sang sảng ấy, thật thân thuộc biết bao! Nước mắt ta liền không nhịn được mà trào ra, cũng lớn tiếng đáp lại:
“Nương, nữ nhi của người về rồi đây! Sao nào, chẳng lẽ không đáng giá hơn vàng ư?”
“Ai dà! Nương Bảo Quý, bà nghe xem, đúng là giọng của nữ nhi chúng ta! Mau mau mau, đồ đạc để ta cầm, bà về nhà trước đi!”
Nương chạy nhanh như con thỏ vừa chui khỏi hang, vài bước đã đến trước mặt ta, bà vui mừng mà nắm lấy mặt ta, vừa xoa vừa nhìn:
“Đúng là nữ nhi của ta trở về rồi! Cái mặt này, nuôi dưỡng tốt quá, vừa trắng vừa mịn, ta đã bảo rồi mà, vào nhà giàu chính là hưởng phúc mà!”
Nhưng nói đến đây, nước mắt bà cũng lặng lẽ rơi xuống:
“Chỉ là… xa quá, mỗi lần đến tết đến lễ cũng chẳng thể về, may mà con cho người nhắn lại, nói là đã xuất giá, nhà chồng cũng tốt.”
Cha và mọi người cũng chạy đến, vây quanh ta mà quan sát một vòng, cha gật đầu cảm thán:
“Khác thật, đúng là khác hẳn rồi. Vẫn là nương con nói đúng, có ở bên cạnh hay không không quan trọng, quan trọng là con sống tốt hay không.”
Xoay một hồi, cuối cùng tẩu tử của ta, Mai Tử, mới nhỏ giọng hỏi:
“Bảo Hỷ, đây là người bà gia của muội sao? Ai là trượng phu của muội vậy?”
Lúc này cha nương ta mới từ trong sự xúc động hồi thần lại, nương chỉ liếc mắt một cái, liền bước đến trước mặt bà bà, cười niềm nở nói:
“Vị này là thân gia sao? Mau mau, vào nhà uống chén nước đi, đường xa như vậy, chắc hẳn mọi người đều mệt và khát lắm rồi.”
“Bảo Quý, mau đi đến chỗ Lý đồ tể mua hai cân thịt về, Mai Tử, ra sân sau bắt một con gà gi*ết thịt hầm canh đi.”
Phụ thân há miệng định hỏi gì đó, nhưng bị a nương kéo tay, bèn ngoan ngoãn đi theo vào trong.
Chờ vào nhà an vị xong xuôi, ta mới kéo Thẩm Tuế An đến trước mặt cha nương, cùng chàng quỳ xuống dập đầu:
“Cha, nương, con dẫn theo tướng công về dập đầu ra mắt hai người. Nữ nhi của cha nương vận khí không tệ, gả được một người coi như là nam nhân, hai người nhìn xem, có vừa ý không?”
Thẩm Tuế An suốt dọc đường đi có chút ủ rũ, chàng cảm thấy chính mình liên lụy đến cả nhà.
Nhưng lúc này, chàng cũng nghiêm túc thi lễ với cha nương ta, cung kính nói:
“Tiểu tế may mắn cưới được hiền thê, tất cả đều nhờ công dạy dỗ của nhạc phụ nhạc mẫu.”
You cannot copy content of this page
Bình luận