Chương 1:
12/03/2025
Chương 2:
12/03/2025
Chương 3:
12/03/2025
Chương 4:
12/03/2025
Chương 5:
12/03/2025
Chương 6:
12/03/2025
Chương 7:
12/03/2025
Chương 8:
12/03/2025
Chương 9:
12/03/2025
Chương 10:
12/03/2025
Chương 11:
12/03/2025
Chương 12:
12/03/2025
Chương 13:
12/03/2025
Chương 14:
12/03/2025
Chương 15:
12/03/2025
Đại tẩu cứ thế đứng yên, không nói một lời, cũng không nhận lấy thư hòa ly.
Sao nàng ấy có thể nhận được chứ, nàng yêu đại ca đến như vậy.
Đại ca là quân tử, nhưng lại không hiểu lòng nữ nhân.
May mà nam nhân nhà ta là một kẻ phóng đãng, sẽ không làm ra cái chuyện gọi là ta không muốn liên lụy nàng ấy.
Nhưng vừa quay đầu, ta liền thấy ánh mắt sáng quắc của Thẩm Tuế An đang nhìn ta, chàng nói:
“Thật ra, chúng ta còn chưa viên…”
“Thẩm Tuế An! Nếu chàng dám nói ra, ta sẽ bỏ chàng lại đây một mình, sau đó dẫn bà bà cùng mọi người về nhà, xem chàng có sợ hay không!”
Thôi xong, nam nhân nhà họ Thẩm đều mắc chung một bệnh.
Trước khi chàng kịp nói xong, ta đã tức giận hét lên, sau đó phồng má giật lấy thứ trong tay đại ca, xé rách:
“Không cần không cần không cần! Ta thay đại tẩu nói đấy, còn giả bộ nữa thì ta ném cả hai tên đại nam nhân các ngươi đi luôn!”
Xé xong, cả hai người bọn họ đều im bặt, bà bà đứng ra giảng hòa:
“Đừng để ý đến hai tên ngốc này, có điều, nhị tức phụ à, sợ là cửa nhà họ Liễu còn khó vào hơn đấy.”
Ta cười hì hì đáp:
“Nhưng con không họ Liễu, con họ Giang mà. Hơn nữa, từ trước con đã bảo người đưa cho nương con một nghìn lượng rồi.”
“Một nghìn lượng có thể không đủ để người nhìn trong mắt, nhưng ở quê con, có thể nuôi sống cả một đại gia đình suốt đời đấy.”
Trước đó ta không nói, là vì sợ bọn họ không muốn rời kinh thành.
Nhưng xem ra, ngay cả phụ mẫu của đại tẩu cũng không dám giúp đỡ, vậy thì đi vẫn hơn.
Có điều nhà ta thật sự rất xa, lộ phí phải làm sao đây?
Đang lúc đau đầu suy nghĩ, một tiểu nha đầu hấp tấp chạy tới va vào ta, chờ ta hoàn hồn, trên tay đã có thêm hai thỏi bạc, tổng cộng hai mươi lượng, vừa đủ để chúng ta về quê.
Là nha hoàn bên cạnh Liễu An Hà.
Xem ra, muội muội này của ta cũng là trúc xấu ra măng tốt rồi.
Chúng ta bắt đầu chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho chuyến đi, chẳng ai để ý, sắc mặt của đại tẩu ngày càng xám ngắt, đặc biệt là khi ta nhắc đến một nghìn lượng, nàng càng trở nên tái nhợt hơn.
8
Vừa về đến trước cửa nhà, đến lượt ta ngây ngẩn cả người.
Nhà lớn gạch xanh ngói đỏ của ta đâu? Ruộng tốt mấy chục mẫu của ta đâu? Con heo béo ú của ta đâu?
Ta biết người nhà ta không biết chữ, nhưng người ta sai đi đưa bạc đã truyền lại rõ ràng mà!
Nói với họ là có bạc rồi thì mau xây nhà lớn, mua ruộng đất gia súc, sống những ngày tháng tốt đẹp.
Nhưng trước mắt ta vẫn là mấy gian nhà đất cũ nát trước khi ta rời đi?
Nhà ta trong thôn không tính là nghèo, nếu không năm đó cũng chẳng có dư mà nhặt ta về nuôi.
Nhà thật sự nghèo, mái nhà còn lợp bằng cỏ tranh chứ chẳng đến lượt ngói đâu.
Nhưng ở quê, không nghèo cũng chỉ là có thể ăn no lưng lửng bằng lương thực thô, tường đất vàng đắp lên, nền nhà cũng là nền đất đen sì, gặp ngày mưa ẩm ướt thì trong nhà sẽ bốc lên một mùi khó chịu.
Bọn ta trẻ tuổi thì có thể tùy tiện chịu đựng, nhưng để bà bà ở đây thì phải làm sao?
Ta đang định vào nhà tìm nương hỏi rõ ràng, thì đại tẩu đột nhiên đứng ra, quỳ sụp xuống, nói:
“Mẫu thân, phu quân, đệ muội, là ta có lỗi với mọi người. Một nghìn lượng bạc đó, ta đã giữ lại, chỉ sai người đưa về ba mươi lượng.”
Ta ch*ết sững:
“Nhưng… tẩu làm vậy là vì cái gì chứ?”
Thẩm phủ từng giàu sang tột bậc, vậy nên số tiền một nghìn lượng này ta chẳng cần bẩm báo bà bà đã có thể tự quyết định gửi về nhà.
Đại tẩu vốn cũng không phải là người keo kiệt.
Nàng cười khổ: “Vì ta có lòng tiểu nhân, ta sợ đột nhiên có một khoản bạc lớn như vậy đưa về, sẽ khiến người ta động tâm trèo cao, tìm đến tận kinh thành.”
“Nhỡ đâu lại gây ra chuyện, triều đình mấy năm nay rối ren, chỉ e sẽ liên lụy đến phu quân.”
You cannot copy content of this page
Bình luận