Nhà Là Nơi Để Về

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Suy nghĩ một hồi, ta chợt nhớ đến đêm động phòng của chúng ta. 

 

Ta nhìn chằm chằm vào chàng, nghiêm túc hỏi: 

 

“Chàng không chạm vào ta, cũng là sợ ta có thai trước mặt đại tẩu, khiến tẩu ấy suy nghĩ lung tung phải không?”

 

Chàng hờ hững liếc ta một cái: 

 

“Một nửa là vậy, nửa còn lại là chẳng biết ai quá nhạy cảm, mới liếc thấy tiểu huynh đệ của ta một cái đã sợ đến mức đó rồi.”

 

Nhìn dáng vẻ lười nhác đáng ghét kia, mặt ta đỏ bừng, “gào” một tiếng, liền nhào lên cào chàng.

 

Nhưng phải thừa nhận, phu quân của ta, quả thật rất thông minh.

 

6

 

Nhưng một người thông minh như vậy, một khi phạm sai lầm, liền là sai lầm nghiêm trọng.

 

Ngày quan binh đến tịch thu tài sản, đúng vào lúc hiếm hoi đại ca được nghỉ ngơi. 

 

Một khắc trước, chúng ta còn cùng nhau cười mắng không biết Thẩm Tuế An lại chạy rong chơi nơi nào, một khắc sau, cả phủ Hầu gia đã bị một toán người bao vây chặt chẽ.

 

Thánh chỉ nói rằng Thẩm Tuế An đã giúp Thái tử đào tẩu, hiện đã bị giam giữ, rằng đã như vậy, tất nhiên Thẩm gia cũng đã sớm cùng Thái tử kết đảng mưu đồ, là tội tru diệt cả nhà.

 

Người trong phủ khóc ròng một mảnh, chỉ có đại ca lao thẳng vào từ đường, cầm theo Đan thư thiết quyển*, một đường ép ra khỏi phủ, ép đến tận trong cung.

 

(*Đan thư thiết quyển: một loại đặc ân của Hoàng đế ban cho khai quốc công thần, có thể miễn tử một lần.)

 

Thẩm gia là khai quốc công thần, tấm Đan thư thiết quyển này đã có hơn trăm năm lịch sử. 

 

Nó cứu được toàn gia một mạng, nhưng không thể giữ lại tước vị của Thẩm gia, cũng không thể giữ lại chức quan của đại ca.

 

Lệnh tịch biên đến quá đột ngột, ngay cả một chút tài vật chúng ta cũng không kịp giấu giếm. 

 

Trên đầu cài gì, tai đeo gì, trên tay mang gì, đều bị cướp sạch sẽ. 

 

Ngay cả mấy bộ quần áo do nương ta may cho, thứ mà gia đình phú quý xem thường, cũng không cho ta mang đi.

 

Lúc vào ngục thăm Thẩm Tuế An, bà bà hiếm khi tức giận đến vậy, bà dùng roi mây đánh lên lưng chàng từng nhát từng nhát:

 

“Ngươi là nghịch tử! Đó là cơ nghiệp trăm năm của Thẩm gia! Đại ca ngươi từ năm tuổi đã cần cù học tập không ngơi nghỉ, gà gáy liền dậy, trăng lặn mới đi ngủ!”

 

“Ngươi làm sao có thể đối mặt với hắn, đối mặt với liệt tổ liệt tông đây!”

 

Đại ca chỉ gắt gao ôm lấy cánh tay bà đang đánh người, trầm giọng nói:

 

“Mẫu thân, không thể trách hắn. Hắn vốn là người lương thiện, tất cả chỉ là tạo hóa trêu ngươi.”

 

“Kiếp nạn này, Thẩm gia chúng ta nhận, chỉ cần người còn sống, thì chưa tính là thua.”

 

Ta hái vài loại thảo dược dân gian trị thương ven đường, vừa khóc vừa giúp chàng bôi thuốc, vừa hỏi: 

 

“Thái tử rất tốt sao?”

 

Cả người chàng ủ rũ, nhưng vẫn đáp: 

 

“Ừ, rất tốt. Khi ăn cơm chưa từng lãng phí, dù món ăn khó nuốt đến đâu cũng sẽ cố ăn hết.”

 

“Hắn nói hắn là tấm gương của vạn dân, là người trên đời này không nên lãng phí lương thực nhất.”

 

Ai có thể ngờ rằng, một người từng là kẻ dưới một người mà trên vạn người, lại có cùng sở thích với Thẩm Tuế An. 

 

Hai người họ đã lén lút nếm thử tất cả những món ăn mà họ thấy hứng thú trong kinh thành.

 

Lúc xảy ra chuyện, bọn họ cũng đang cùng nhau ăn cơm. 

 

Kẻ truy bắt Thái tử ra tay hiểm độc, chàng làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

 

Vậy nên đại ca không trách chàng, có lẽ, nếu đổi lại là đại ca, huynh ấy cũng sẽ làm như vậy.

 

7

 

Chúng ta đi đón Thẩm Tuế An, đại tẩu trở về nhà mẹ đẻ, nàng muốn cầu xin phụ mẫu giúp đỡ, trước hết vay chút bạc để bà bà có nơi an thân. 

 

Lúc đi, nàng vẫn còn chưa tuyệt vọng, nhưng khi trở về, sắc mặt đã tái nhợt, kết quả thế nào, cũng chẳng cần phải hỏi.

 

Đại ca siết chặt nắm tay, rồi từ trong tay áo rút ra một tờ văn thư: 

 

“Nhạc phụ nhạc mẫu từ trước đến nay luôn thương yêu nàng, cầm lấy hòa ly thư này, đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia chúng ta, bọn họ nhất định sẽ đón nàng trở về.”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page