Chương 1:
12/03/2025
Chương 2:
12/03/2025
Chương 3:
12/03/2025
Chương 4:
12/03/2025
Chương 5:
12/03/2025
Chương 6:
12/03/2025
Chương 7:
12/03/2025
Chương 8:
12/03/2025
Chương 9:
12/03/2025
Chương 10:
12/03/2025
Chương 11:
12/03/2025
Chương 12:
12/03/2025
Chương 13:
12/03/2025
Chương 14:
12/03/2025
Chương 15:
12/03/2025
Hôn lễ của nhà quyền quý quả thật không giống như ở quê.
Hồi ca ca ta cưới tẩu tử, chỉ là từ thôn bên rước tỷ ấy về, sau đó cả thôn vui vẻ ăn một bữa tiệc, thế là xong.
Trời chưa sáng gà chưa gáy, ta đã bị gọi dậy chải chuốt, phấn bột thoa lên mặt hết lớp này đến lớp khác, những thẩm thẩm quen biết hay không quen biết cũng đều đến nói mấy câu chúc phúc.
Buồn ngủ thì cũng thôi đi, đằng này còn không cho ta ăn gì, nói rằng tân nương không tiện đi nhà xí.
Ta đói đến mức suýt cắn người, may mà cuối cùng Thẩm Tuế An cũng đến, chàng lén nhét cho ta một cái túi thơm:
“Còn nhiều chuyện lắm đấy, lát nữa lên kiệu thì ăn một chút trước.”
Trong túi thơm đều là từng chiếc bánh nhỏ, có bánh bao trắng mềm mịn, còn có loại nướng giòn tan, bên trong nhồi đầy thịt dê, cắn một miếng, mỡ thịt hòa với mùi bánh tỏa ra thơm nức, bụng ta rốt cuộc cũng không kêu nữa.
Xuống kiệu, chàng nắm chặt tay ta, lòng ta lại yên ổn thêm một chút.
Nếu nói hôn lễ của chúng ta có gì đáng tiếc, thì chính là đêm động phòng.
Tranh vẽ về động phòng hoa chúc ta đã từng xem qua, nhưng không ngờ lúc thật sự đối diện, lại vừa xấu vừa đau như vậy.
Ta cố gắng không sợ hãi, nhưng thân thể lại không chịu nghe lời, không ngừng co rúm lại.
Thẩm Tuế An thấy ta như sắp khóc đến nơi, bèn nghiến răng, nhỏ một chút máu trên đầu ngón tay.
“Hết cách rồi, hết cách rồi, mới mười bảy tuổi, nha đầu còn quá non nớt, cứ đợi thêm hai năm đi.”
Nói xong, chàng ôm ta hít sâu hai hơi, sau đó lăn xuống giường đi tắm.
Khi quay về, cả người chàng mang theo hơi lạnh, nằm cách ta thật xa, hận không thể co lại ở góc giường mà ngủ.
Sáng hôm sau, chiếc khăn có vết máu trên ngón tay chàng bị thu đi, bà bà nhìn ta, cười rạng rỡ không thôi.
Ta đại khái cũng hiểu chúng ta đang gạt người, nhưng chuyện này thật sự quá đau đớn, vậy thì cứ chờ thêm hai năm nữa vậy.
4
Những ngày tháng của ta ở Thẩm phủ vô cùng dễ chịu.
Thẩm Tuế An quả thực là người biết hưởng thụ ăn chơi.
Chân giò ở Trạng Nguyên Lâu, canh Phật Nhảy Tường ở Tiên Thực Phủ, đầu vịt kho xì dầu ở quán trà ngoài thành, thậm chí đến dưa muối tự ủ trong một góc hẻo lánh nào đó của thành trấn, chẳng có món ngon nào mà chàng không tìm ra.
Điều thần kỳ hơn là chàng thường chẳng cần trả tiền khi ăn.
Có đầu bếp chỉ cần nghe chàng góp ý đôi câu cũng mừng như nhặt được vàng.
Nhưng nếu bảo chàng tự tay nấu, e rằng đến con chó vàng trong viện cũng chẳng muốn ăn.
Ngoài ăn uống, những trò tạp kỹ trong tửu quán, những màn biểu diễn lạ lẫm ở chợ phiên, không có chuyện gì mà chàng không tinh thông.
Lúc đầu, khi chàng dẫn ta theo cùng, ta có chút chột dạ.
Dù cha nương thương ta thế nào, những đạo lý cần dạy cũng đã dạy cả, đã gả đi thì phải hầu hạ cha mẹ chồng, quán xuyến gia đình, đâu có chuyện ngày ngày theo phu quân ra ngoài ăn chơi lêu lổng?
Nhưng bà bà ta lại cười tươi mà nói:
“Từ khi nó lên mười ta đã biết tính tình của An nhi đời này là mệnh hưởng phúc.”
“Vì sao ta lại đồng ý để nhà họ Liễu đổi người à? Cũng là vì sợ cưới một nàng dâu quá chí tiến thủ, rồi nó với người ta chẳng hợp nhau.”
“Con như vậy là tốt lắm rồi, chút ăn uống thôi mà, nhà họ Thẩm ta vẫn nuôi nổi.”
Bà bà đã nói lo được, thì quả thực là lo được.
Ngay hôm ấy, bà đưa cho ta một hòm ngân phiếu lớn, ta đếm xong liền quên mất lúc trước mình từng nói gì về chuyện dựa dẫm vào gia đình.
Chỉ riêng hòm này thôi, e rằng đủ để ăn đến đời cháu của cháu ta.
Con người có thể chịu khổ, nhưng nếu có phúc mà không hưởng, thì thật sự không cần thiết.
Người duy nhất trong nhà không hợp với ta, e rằng là đại tẩu.
Lão Hầu gia đã qua đời từ mấy năm trước, đại ca của Thẩm Tuế An kế thừa tước vị, nhưng bà bà vẫn còn, vậy nên trong phủ không thể phân gia.
You cannot copy content of this page
Bình luận