Nhà Là Nơi Để Về

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Sau khi đá bọn họ xong, chàng nhìn ta một cái và nói: 

 

“Ngươi chính là nương tử tháng sau ta sẽ cưới vào cửa à? Mẫu thân bảo ta đến tiếp thêm dũng khí cho ngươi.”

 

“Ừm, gầy quá, đợi sau khi thành thân, ta sẽ đưa ngươi đi ăn đồ ngon, đảm bảo nuôi ngươi trắng trẻo béo tốt.”

 

Ừm, còn nhận trách nhiệm nuôi ta béo lên, càng muốn gả rồi.

 

2

 

Liễu phu nhân đối xử với ta không quá tốt, cũng không quá tệ, chung quy ta chỉ là một vị khách trọ lại phủ này một tháng mà thôi. 

 

Điều ta tò mò là về Liễu lão gia, làm sao mà ông ta nhịn được, đến tận ngày thứ mười ta ở trong phủ mới chậm rãi đến gặp ta một lần.

 

Phải biết rằng trước kia, mỗi khi ta cùng nương về nhà ngoại ở mấy ngày, phụ thân ta còn lải nhải trách ta vô tình, có nương bên cạnh là không cần đến ông ấy nữa.

 

Lần đầu gặp mặt, ta liền hiểu, so với nữ nhi thì trong mắt ông, ta giống như một món đồ hơn.

 

Cũng có chút khó chịu, dù sao ông ta cũng là người đã ban cho ta huyết nhục.

 

Nhưng cũng may, mười bảy năm qua ta không lớn lên bên ông ta, nhìn dáng vẻ này của ông ta, quả thực là có kế mẫu liền có kế phụ.

 

Người trong phủ hiếu kỳ với ta nhất, e rằng chính là Liễu An Hà. 

 

Nàng ta nhỏ hơn ta hai tuổi, vừa mới cập kê, người vốn dĩ phải thành thân với Thẩm Tuế An là nàng ta.

 

“Ê, ngươi thật sự nguyện ý gả cho hắn sao? Mẫu thân ta nói ngoài ăn chơi ra thì hắn chẳng biết làm gì, ngay cả tú tài cũng không đỗ nổi.”

 

Mỗi khi nương nàng ta không để ý, là nàng ta lại chạy đến tiểu viện của ta, hỏi mấy chuyện như vậy.

 

Ta nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hắn có đến thanh lâu cờ bạc không?”

 

Nàng ta lắc đầu: “Không nghe nói.”

 

“Vậy nhà hắn có nghèo đến mức bị hắn tán gia bại sản không?”

 

“Chỉ ăn uống tiêu xài thì đáng bao nhiêu? Nhà hắn có tước vị, đại ca hắn lại có bản lĩnh, nếu không phụ thân cũng chẳng tiếc nuối mối hôn sự này đến vậy.”

 

Không làm việc mà chỉ tiêu tiền của huynh trưởng thì cũng chẳng hay ho gì, nhưng nếu gia sản nhất thời chưa bị ăn mòn, vậy ta cứ gả trước rồi từ từ dạy dỗ cũng không muộn.

 

Thấy ta chẳng hề bận tâm, Liễu An Hà sốt ruột: 

 

“Sao ngươi lại thiển cận như thế? Ăn uống có là gì, tiền đồ của nam nhân mới là quan trọng!”

 

“Mẫu thân ta nói, nam nhân đứng ở đâu trong đám nam nhân, thì nữ nhân chúng ta mới có thể đứng ở chỗ đó trong đám nữ nhân.”

 

Nói cũng không sai, chỉ là mỗi người có một thứ muốn cầu.

 

Ta không chán ghét nàng ta, liền kiên nhẫn giảng giải từng điều một: 

 

“Nhưng hắn rất che chở thê tử, ngày đầu ta đến, hắn đã đến giúp ta giữ thể diện, không chê ta không có sự đoan trang của các tiểu thư kinh thành.”

 

“Hơn nữa là mẫu thân hắn bảo hắn đến, điều đó có nghĩa là bà ấy cũng là một người tốt.”

 

“Nương ta từng nói, gả cho người có hai loại, một loại là giàu có, có thể giúp ngươi sống an nhàn, nhưng loại này thường bận rộn sự nghiệp bên ngoài.”

 

“Loại còn lại là thật lòng đối đãi ngươi, nhưng có thể tiền đồ sẽ không quá tốt. Nếu vừa có tiền đồ vừa có thể xoay quanh ngươi, vậy thì chỉ có thể đợi thần tiên ban xuống thôi.”

 

“Ngươi muốn loại thứ nhất, ta muốn loại thứ hai, chẳng có gì sai cả.”

 

Nghĩ một chút, ta lại nói: 

 

“Không đúng, nhà hắn còn rất giàu có, tính ra, chẳng phải là loại thần tiên ban xuống mà nương ta đã nói hay sao?”

 

Liễu An Hà bị ta làm cho rối trí, lẩm bẩm: 

 

“Mẫu thân ta nói ngươi lớn lên ở vùng quê, nhất định là e dè rụt rè, lại không có kiến thức, nhưng ngươi cũng giỏi tính toán đấy chứ.”

 

 Ta cũng bị nàng ta làm cho mơ hồ, phụ mẫu và huynh trưởng nuôi ta khôn lớn đàng hoàng, ta có gì mà phải e dè chứ, ta cũng đâu có thiếu thứ gì.

 

3

 

Ta không biết Liễu An Hà đã nói gì với mẫu thân nàng ta, nhưng từ hôm đó, mẫu thân nàng liền canh chừng nghiêm ngặt, đến tận ngày ta xuất giá cũng không để nàng tới tiểu viện của ta nữa.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page