Chương 1:
12/03/2025
Chương 2:
12/03/2025
Chương 3:
12/03/2025
Chương 4:
12/03/2025
Chương 5:
12/03/2025
Chương 6:
12/03/2025
Chương 7:
12/03/2025
Chương 8:
12/03/2025
Chương 9:
12/03/2025
Chương 10:
12/03/2025
Chương 11:
12/03/2025
Chương 12:
12/03/2025
Chương 13:
12/03/2025
Chương 14:
12/03/2025
Chương 15:
12/03/2025
Đại ca nói một câu rất có học vấn:
“Thân tại hương dã cũng có thể lợi dân, mà lợi dân là gì? Bất quá chỉ là no ấm mà thôi.”
Nhìn hai huynh đệ bận rộn đến nỗi lửa nóng ngập trời, bà bà lau lệ, cảm khái:
“Lão đại tâm khí chưa gãy, dẫu bây giờ ta có nhắm mắt cũng chẳng sợ nữa.”
Ta kéo tay bà, cười nói:
“Người đúng là thiên vị nha, đại ca tốt, đại tẩu có hài tử, liền chẳng lo nữa, vậy còn chúng con thì sao, người không bận lòng à?”
Bà bật cười, khẽ chọc đầu ta:
“Ngươi đó, cùng lão nhị đều là tiểu quỷ lém lỉnh! Ta quả thực có chút hối hận, có lẽ khi lão nhị còn nhỏ, ta nên ép hắn vào học viện.”
Ta đem lời ấy kể lại với Thẩm Tuế An, chàng chỉ cười cười:
“Ép cũng chẳng được đâu. Khi đó, dẫu ta có ngâm hai câu “Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đông tử cốt”, thấy khất cái cũng có thể bố thí hai đồng, nhưng chung quy ta chưa từng chịu đói, chưa từng xuống ruộng, chưa từng đứng bếp mà mồ hôi chảy ba tầng trong ngoài, thì làm sao có thể thực sự đồng cảm, thực sự thấu hiểu lòng dân bách tính?”
20
Thế nhưng, rốt cuộc bọn họ vẫn chưa hoàn thành chí hướng lớn lao ấy.
Khi mở đến tiệm thứ ba, Thái tử phản công trở về, đăng cơ xưng đế.
Chúng ta xem như cùng chung hoạn nạn, nay vinh quang mà liệt tổ liệt tông nhà Thẩm gia từng gây dựng cũng đã trở lại.
Ngài ấy còn ban cho ta và Thẩm Tuế An mỗi người một nguyện vọng.
Thẩm Tuế An đắn đo một hồi lâu, cuối cùng quyết định xin một chức huyện lệnh, chàng muốn thử xem mình có bản lĩnh khiến một phương bách tính đều được no ấm hay không.
Còn tâm nguyện của ta thì đơn giản lắm, ta muốn rũ bỏ mọi liên hệ với nhà họ Liễu.
Trên hôn thư của ta ghi là Liễu Bảo Hỷ, vậy nên trên gia phả lưu lại cho hậu nhân cũng sẽ là họ Liễu, ta không muốn vậy.
Ta muốn mang họ Khương, bởi ta chính là nữ nhi của Khương gia.
Chúng ta không hồi kinh, mà đi thẳng đến nhậm địa.
Bà bà cũng chẳng muốn về, bà cùng nương ta hiện nay hòa hợp vô cùng, chỉ là luyến tiếc tôn tử.
Cuối cùng, ba vị trưởng bối thương nghị, quyết định mỗi năm ở kinh thành nửa năm, nửa năm còn lại về thôn quê, để hai tiểu oa nhi vừa có thể chứng kiến phú quý, lại có thể hiểu rõ khổ cực.
Còn kế hoạch tiếp tục mở rộng quán, liền giao lại cho ca ca và Mai Tử tiếp quản.
Hai năm nay, bọn họ cũng đã tôi luyện thành tài, chẳng còn là kẻ quê mùa bị trăm lượng bạc hù dọa như thuở trước nữa.
Ngày chia xa, đại ca cùng đại tẩu lên đường về kinh, chúng ta đến nhậm địa, ca ca và Mai Tử đi phủ thành tìm cửa tiệm.
Mỗi người mỗi ngả, nhìn qua chẳng tránh khỏi cảm giác bùi ngùi.
Nhưng không sao cả, chỉ cần một đời này chúng ta sống không thẹn với lòng, đến khi già rồi, vẫn có thể cùng nhau quay về an hưởng tuổi xế chiều, giống như cha nương và bà bà vậy.
Thiên nhai dù xa, nhưng nhà luôn là chốn trở về vĩnh viễn.
(Hết)
You cannot copy content of this page
Bình luận