Nhà Là Nơi Để Về

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

Quả nhiên, ngày thứ hai, mọi người bước chạy càng nhanh hơn, nhưng khi nhìn thấy tiểu hạp tử đầy đồng tiền, dù mệt cũng vui mừng khôn xiết!

 

18

 

Đến đầu xuân năm thứ hai, rốt cuộc chúng ta cũng tích đủ bạc để dựng nhà, mua luôn cả phần đất trước sau của gia trạch, xây lên một tòa đại trạch có viện trước viện sau, ngay cả hài tử còn chưa có cũng đã dự trù chỗ ở.

 

Trong thôn, nhà nhà đều muốn miễn phí góp sức giúp đỡ, đúng như nương nói, chúng ta làm tốt, hương thân cũng theo đó mà hưởng lợi. 

 

Nay nhà nào cũng nuôi vài trăm con gà mỗi năm, thu nhập tăng thêm hai ba mươi lượng. 

 

Phải biết rằng, nhà ta trước kia đã coi như không tệ, vậy mà toàn bộ bạc tích cóp cũng chỉ hơn ba mươi lượng mà thôi.

 

Nhưng đại ca vẫn theo giá thị trường mà trả công. 

 

Huynh ấy ít việc ở trong quán, nên mọi chuyện xây nhà đều giao cho huynh ấy quản lý.

 

Ngày dọn vào nhà mới, có gian phòng riêng của mình, ta liền một phát ép Thẩm Tuế An xuống dưới thân: 

 

“Họ Thẩm kia, ngày rời kinh thành, chàng nói chúng ta còn thiếu thứ gì nhỉ?”

 

Ánh trăng vừa khéo, thích hợp cày cấy, thích hợp triền miên, cũng thích hợp để tâm thượng nhân thủ thỉ đêm khuya.

 

Hôm sau, hai ta đồng loạt xin nghỉ, ruộng mệt rã, trâu cũng mệt rã.

 

Nằm trong viện, ta hỏi Thẩm Tuế An: 

 

“Năm đó, chàng chưa từng nghĩ đến chuyện từ hôn sao?”

 

Chàng nghiêng đầu liếc ta một cái: 

 

“Có nghĩ chứ, nhưng trước khi từ hôn chẳng phải nên nhìn người một chút sao?”

 

“Kết quả vừa nhìn liền thấy một con tiểu lão hổ (mèo con) giơ vuốt trước cửa phủ Liễu đòi cào người, cả đời này gia yêu thích nhất chính là loại dũng mãnh, vậy còn từ cái gì nữa, cưới về thôi.”

 

Chàng lại hỏi ta: 

 

“Vậy còn tiểu lão hổ này, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn sao?”

 

Ta nâng cằm chàng lên, cười cợt: 

 

“Chẳng phải còn chưa kịp chạy thì đã thấy chàng rồi sao? Vừa tuấn tú, chân lại dài, ta nào nỡ.”

 

Tốt thật, ngay từ lần đầu gặp gỡ chúng ta đã nhận định đối phương là người dành cho mình.

 

19

 

Vào hạ, người ăn Gà Hổ Phách ít dần, Thẩm Tuế An lại bày biện, dẫn dắt mọi người chế ra món đào lạnh. 

 

Sợi mì kiều mạch dai giòn, được vớt qua nước giếng mát lạnh, phối hợp cùng nước sốt chua ngọt thanh đạm, giữa ngày tam phục nóng bức mà thưởng thức một ngụm, chẳng biết khoan khoái dường nào. 

 

Dù chẳng sánh được với lợi nhuận của Gà Hổ Phách, nhưng vẫn đủ duy trì.

 

Khi điều chế nước sốt, đại tẩu cùng Mai Tử tỷ đồng loạt nôn khan. 

 

Đại phu rời đi rồi, trong viện chỉ còn lại tiếng cười vui vẻ, hai người họ vậy mà cùng lúc mang thai. 

 

Nương cùng bà bà nắm tay nhau chúc mừng: 

 

“Thêm người vào nhà, phúc thọ miên trường, chúng ta lại có thêm động lực sống lâu rồi.”

 

Đại tẩu ôm miệng khóc, hòn đá đè nặng trong lòng nàng suốt bao năm rốt cuộc cũng có thể gỡ xuống.

 

Đại ca vẫn bình tĩnh, nhưng khi làm việc lại càng phấn chấn hơn. 

 

Huynh ấy rất ít can thiệp vào chuyện trong quán, chỉ bận rộn viết viết vẽ vẽ gì đó, Thẩm Tuế An nói, đến lúc thích hợp sẽ cho chúng ta biết.

 

Một lần đợi, liền đợi đến khi hai tiểu oa nhi tròn một tuổi.

 

Thì ra bọn họ tính toán mở rộng quán ra bên ngoài. 

 

Thẩm Tuế An nói, Gà Hổ Phách cùng đào lạnh, hai loại món ăn này, điểm quan trọng nhất nằm ở nước sốt cùng gia vị mà chàng cùng nương điều chế.

 

Chỉ cần đầu bếp có chút bản lĩnh nắm giữ hỏa hầu, liền có thể làm ra hương vị ổn định. 

 

Mô hình này rất thích hợp mở tiệm quy mô không lớn không nhỏ khắp nơi, còn chúng ta chỉ cần chuyên tâm kiểm soát chất lượng gia vị.

 

Chỉ bán hai món này, cũng không có mâu thuẫn lợi ích quá lớn với những tửu lâu lớn địa phương, kẻ tìm đến gây sự cũng sẽ ít hơn.

 

Quan trọng hơn cả, một quán đã đủ để giúp dân làng xung quanh có cuộc sống khấm khá hơn một chút. 

 

Vậy nếu mở rộng nhiều quán, chẳng phải sẽ có thể giúp thêm nhiều người bần cùng hay sao?

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page