Nhà Là Nơi Để Về

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

Đáng tiếc thay, pháo trúc đì đùng vang xong gần một khắc, chính là thời khắc cơm trưa, vậy mà chưa có một vị khách nào tiến điếm, chỉ có người hiếu kỳ lướt qua mà ngó nghiêng. 

 

Quán mới mở cửa, chẳng ai chịu bỏ tiền làm kẻ thử đầu tiên.

 

May mắn thay, ta đã sắp xếp trước một người dẫn đầu.

 

Đại ca phong thái tuấn lãng, dáng dấp như ngọc thụ lâm phong, đứng đâu cũng nổi bật. 

 

Đợi khi có không ít người dừng chân trước cửa tiệm, huynh ấy thảnh thơi bước vào, nghiêm trang gọi một nồi Gà Hổ Phách.

 

Có người gọi món, hậu trù liền có danh nghĩa khai hỏa. 

 

Không bao lâu sau, hương thơm từng khiến cả thôn ta thèm thuồng liền lan tỏa ra ngoài. 

 

Có mấy vị khách ăn vận bất phàm nhịn không được mà bước vào quán, nhưng khi thấy một nồi chín mươi chín văn, vẫn còn chút do dự.

 

Mai Tử lanh lẹ bưng nồi của đại ca đặt lên lò than nhỏ tiếp tục hầm. 

 

Đại ca gắp thịt, chẳng cần diễn, cứ thế từng miếng từng miếng đưa vào miệng, nhìn thôi đã thấy thơm ngon đến ch*ết người, thành công khiến mấy vị khách vừa vào tiệm nuốt nước miếng ừng ực.

 

Ta thừa cơ cao giọng hô: 

 

“Chư vị khách quan có muốn gọi một nồi chăng? Đây chính là chiêu bài của quán, Gà Hổ Phách, ăn xong còn có thể thêm nước nấu ít cải trắng, củ cải, có thịt có rau, cam đoan vừa no bụng lại vừa mỹ vị!”

 

“Tổ tông ơi, thật thơm quá! Quán mới thì sao chứ, tiểu nhị, mau mau cho ta một nồi! Có cơm không? Cũng múc cho ta một bát!”

 

Ăn uống chính là thứ dễ hấp dẫn nhân tâm nhất. 

 

Mấy vị khách này vừa gọi món, ăn lại còn hăng hái hơn cả đại ca. 

 

Những người qua đường bị hương thơm dụ hoặc, thấy cảnh ấy, cũng lũ lượt bước vào.

 

“Thì ra gà còn có thể nấu thế này sao? Dầu mỡ mang chút cay, thực sự ngon quá!”

 

“Quan trọng là nước canh được ninh sền sệt, chan với cơm, quả thật quá khoái khẩu!”

 

“Ô, thực đơn còn có thể thêm mì? Tiểu nhị, mau cho ta một phần mì, hấp thụ nước canh này chắc chắn sẽ cực kỳ ngon!”

 

 

Người ra kẻ vào, huyên náo không ngừng, khai trương hôm nay, xem như hồng phát rồi!

 

17

 

Chờ đến khi bận rộn cả ngày, chợ phiên tối đã dẹp xong, bất luận ai phụ trách việc gì cũng đều mệt đến nỗi nhấc chân không nổi. 

 

Nhưng khi cửa nhà đóng lại, ai nấy đều không nhịn được mà hỏi rốt cuộc hôm nay kiếm được bao nhiêu.

 

Đại tẩu cùng bà bà phụ trách thu bạc và ghi chép sổ sách, các nàng báo cáo: 

 

“Hôm nay tổng cộng bán được tám mươi con gà, cộng thêm các món ăn kèm, tổng thu tám nghìn một trăm sáu mươi văn.”

 

“Khấu trừ nhân công, tiền thuê quán, nguyên liệu các loại, công trung có thể nhập sổ một nghìn tám trăm văn.”

 

Về phần bạc kiếm được, mọi người sớm đã bàn bạc kỹ lưỡng, mỗi người đều có phần thù lao của riêng mình. 

 

Người làm trong trù phòng lĩnh năm lượng một tháng, chạy đường hai lượng, trông quầy năm lượng, dành riêng cho từng tiểu gia tiêu dùng, phần lợi nhuận còn lại toàn bộ nhập công trung. 

 

Đợi khi tích cóp đủ, sẽ xây một tòa đại trạch, nếu còn dư, lại mở thêm điếm.

 

Cha ta nhịn không được mà kêu lên: 

 

“Lão Thiên gia, một ngày kiếm gần hai lượng, đây nào phải mở quán, đây chính là Thần Tài rơi xuống nhà ta rồi!”

 

Quả thực là nhiều. 

 

Ở trấn này, tiền công một ngày của dân thường cũng chỉ khoảng năm mươi đến một trăm văn, mà cái gì bọn họ cũng cần mua, ngay cả một cây cải trắng cũng phải tiêu tiền.

 

Lúc trước định giá chín mươi chín văn, chính là nghĩ một bữa cơm tầm một đến hai ngày công, mỗi tháng mọi người hẳn sẽ nỡ đến ăn một hai lần. 

 

Hôm nay Trương Tam nỡ chi, ngày mai Vương Tứ nỡ chi, quán tự nhiên sẽ chẳng bao giờ vắng khách.

 

Ta mỉm cười: 

 

“Cha, hai lượng đã gọi là Thần Tài rồi ư? Người cứ chờ xem, danh tiếng hôm nay truyền ra ngoài, về sau chỉ có nhiều hơn mà thôi.”

 

Quán mới khai trương, mọi người còn do dự về khẩu vị, nhưng chỉ cần mỹ vị, đã ăn qua ắt sẽ đem kể với thân thích, bạn bè, hoặc mời khách đến đây, về sau tất sẽ càng thêm náo nhiệt.

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page