Nhà Là Nơi Để Về

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Ta vui vẻ cất ngân phiếu vào tay áo. 

 

Việc này ta đã muốn làm từ lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy những vị đại trù vui mừng chạy đi thử nghiệm món mới, ta đều cảm thấy không lấy bạc thì thật thiệt thòi. 

 

Nhưng trước kia, nhà họ Thẩm giàu có, nhận bạc lại thành mất mặt. 

 

Hôm nay, rốt cuộc ta cũng hoàn thành tâm nguyện.

 

Trên mặt Thẩm Tuế An cũng hiện lên nét cười, chàng nghiêm túc thưởng thức món ăn, cùng đại trù bàn bạc đến mấy canh giờ, thậm chí còn đi theo vào hậu viện, vừa xem đầu bếp chế biến vừa chỉ dẫn.

 

Trên đường về, ta đưa ngân phiếu cho chàng cầm. 

 

Chàng nhìn hồi lâu rồi cảm thán:

 

“Trước kia ta có thể tiêu một trăm lượng chỉ để ăn một bữa, hôm nay có kết quả như vậy cũng không oan uổng gì.”

 

Ta nắm tay chàng, nói:

 

“Có tiền mà không biết dùng mới là kẻ ngốc. Nhưng dù tiền ít hay nhiều, chỉ cần chúng ta nỗ lực sống là được.”

 

Chàng gật đầu, hỏi:

 

“Vậy số bạc này ta dùng thế nào? Nhìn quy mô của trấn nhỏ này, ta e rằng cái lưỡi của ta cũng chỉ có thể bán được một lần thôi.”

 

Đúng là phu quân của ta thông minh, trong trấn chỉ có hai tửu lâu cao cấp, chưởng qũy của quán này có danh tiếng tốt hơn, nên ta chọn nơi đây. 

 

Nếu đã vậy, chúng ta đương nhiên không thể bán bí kíp của mình cho quán còn lại.

 

Ta đáp:

 

“Trước tiên bỏ ra sáu mươi lượng để xây một căn nhà gạch xanh ngói lớn cho cả nhà cùng ở.”

 

“Mẫu thân miệng không nói ra, nhưng ở trong hoàn cảnh này, sức khỏe người không thể dưỡng tốt được.”

 

“Còn lại bốn mươi lượng, chúng ta dùng làm vốn để buôn bán nhỏ, cụ thể làm gì thì về nhà cùng nhau bàn bạc.”

 

Ai ngờ, ta còn đang nói đến chuyện bàn bạc, mà đến bữa tối, việc kinh doanh gì đã được quyết định xong. 

 

Chẳng trách, nước tương của nương dùng để kho gà, mùi thơm đến mức ai cũng không thể cưỡng lại.

 

14

 

Chuyện này phải nói từ cái miệng ăn hàng của Thẩm Tuế An mà ra.

 

Sau khi kiếm được tiền, nương ta vui vẻ, liền gi*ết thêm một con gà. 

 

Đúng lúc này, mẻ tương đậu mùa thu cũng vừa ngâm xong. Thẩm Tuế An ngửi thấy mùi, cứ đòi nương dùng tương đậu để kho gà ăn.

 

Ở thôn chúng ta, gà thường dùng để hầm canh. 

 

Một tháng không chắc đã gi*ết được một con, cả nhà đông người, mỗi người chỉ chia được một hai miếng thịt, nhưng có canh, ít nhất ai cũng có thể uống vài bát bổ dưỡng.

 

Nhưng hôm nay, chàng ấy là công thần kiếm tiền, nên nương liền nghe theo. 

 

Hai người, một người cầm muôi, một người chỉ huy nấu nướng, cứ thế kho gà.

 

Chẳng mấy chốc, cả nhà đều bị dụ vào bếp. 

 

Mùi hương ấy, quá bá đạo, cứ như xuyên qua mũi, tràn vào miệng, khiến đầu lưỡi không nhịn được mà chảy nước miếng.

 

Chờ khi bưng lên bàn, gà đỏ au, óng ánh, cắn một miếng khi còn nóng hổi, lớp da mềm dẻo, thịt gà thơm béo, vị tương đậu thấm vào tận bên trong, vừa mặn vừa đậm đà khó tả. 

 

Ngay cả bà bà vốn không có khẩu vị cũng không nhịn được mà ăn hết phần của đại ca và đại tẩu nhường lại.

 

Cả nhà ăn xong chỉ có một suy nghĩ… quá ít! Thật sự quá ít! Ngày mai phải kho thêm hai con mới đủ!

 

Vậy mà, ngay cả với hương vị này, Thẩm Tuế An vẫn chưa hài lòng. 

 

Chàng nói với nương rằng, khi nấu tương có thể thêm chút dầu và đường, rồi mua thêm thù du cay và đại hồi cùng các loại gia vị khác để kho gà, như vậy sẽ càng ngon hơn.

 

Dầu, đường và gia vị đều rất đắt đỏ, nương vốn dĩ không xem đó là chuyện quan trọng. 

 

Nhưng sáng hôm sau, bà ra ngoài, gặp ai cũng hỏi:

 

“Tối qua nhà bà nấu món gì thế? Trời ơi, ta ngồi trong nhà mà cũng ngửi thấy mùi!”

 

Người hỏi xa nhất, cách nhà ta ít nhất cũng mười mấy hộ gia đình!

 

Lòng ta bỗng rung động dữ dội.

 

Mùi hương có thể lan xa như vậy, cộng thêm hương vị ngon đến thế, nếu đem bán, làm sao phải lo không có người mua?

 

15

 

Vừa về nhà nhắc tới chuyện này, ca ca và tẩu tử Mai Tử liền phấn khích:

 

“Muội muội, gà nhà mình không đủ, vậy có phải nên thu mua từ nhà khác không?”

 

Nhà Mai Tử chỉ có mẫu thân và đệ đệ mười tuổi nương tựa nhau sống qua ngày, không có lao động chính, ruộng đất lại cằn cỗi, cuộc sống rất khó khăn. 

 

Nhưng nuôi gà thì hai mẫu tử vẫn có thể xoay sở được.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page