Chương 1:
12/03/2025
Chương 2:
12/03/2025
Chương 3:
12/03/2025
Chương 4:
12/03/2025
Chương 5:
12/03/2025
Chương 6:
12/03/2025
Chương 7:
12/03/2025
Chương 8:
12/03/2025
Chương 9:
12/03/2025
Chương 10:
12/03/2025
Chương 11:
12/03/2025
Chương 12:
12/03/2025
Chương 13:
12/03/2025
Chương 14:
12/03/2025
Chương 15:
12/03/2025
Trưởng thành đến mười bảy tuổi ở nông thôn, thì có người từ kinh thành đến nói ta là tiểu thư của Hầu phủ.
Thế nhưng vừa mới vào kinh, bọn họ liền vội vã gả ta cho một kẻ phóng đãng.
Sau này, kẻ phóng đãng gây họa, gia sản bị tịch thu, chỉ còn ta ném cho hắn một cây liềm, nói:
“Phu quân, chàng theo ta về nhà cày ruộng đi.”
1
Ngày Đào ma ma đến đón, ta đang ở ngoài ruộng xới đất, a nương vừa khóc vừa cười nói với ta:
“Bảo Hỷ, mau về đi, ngày tốt lành của con sắp đến rồi.”
“Bảo Hỷ” là mong ước mộc mạc của a nương ta, một nữ nhân thôn quê.
Người hy vọng cả đời ta đều được trân quý, sống vui vẻ hạnh phúc.
Nghe nói cái tên này còn tốn mấy đồng tiền nhờ người đọc sách trên trấn đặt cho.
Đào ma ma kéo tay ta khóc một trận, nói mấy năm nay nhà họ Liễu tìm ta khổ sở thế nào, nói năm đó có ác nô vì tư thù mà cố tình vứt bỏ ta, lại còn nói thân mẫu của ta nhớ mong ta đến nỗi khóc mù cả mắt.
Thế nhưng ta cảm thấy bà ta khóc có chút giả dối, mà cái nhà họ Liễu kia cũng quá xa xôi, ta không muốn đi lắm.
Khó khăn lắm ta mới lớn, mới có chút sức lực, ân tình của a nương còn chưa báo đáp, làm sao có thể đi được?
A nương lại vỗ mạnh lên lưng ta một cái:
“Ân nghĩa cái gì mà ân nghĩa? Ta nuôi con chẳng phải vì muốn con báo đáp ta.”
“Cuộc sống mặc gấm đeo vàng tới rồi còn không mau đi, hay ta nuôi con đến ngốc luôn rồi hả?”
Người nắm lấy bàn tay thô ráp của ta mà vuốt ve:
“Nha đầu ngốc, nhà giàu có không lo ăn không lo mặc, chẳng phải xuống ruộng, cũng không phải giặt giũ, ngay cả gắp thức ăn cũng có kẻ hầu kẻ hạ thay con.”
“Sau này chớ gọi ta là a nương nữa, đừng để người trong nhà mất hứng, cứ… cứ gọi ta một tiếng Giang di.”
Ngươi xem, người đối với ta tốt như thế, chẳng trách trước nay ta chưa từng nhận ra mình chỉ là một đứa trẻ bị nhặt về.
Vậy nên vì tâm nguyện muốn ta sống tốt của người, ta rời khỏi Liên Thủy thôn nơi ta lớn lên từ nhỏ, tiến về kinh thành xa xôi ngàn dặm.
Chỉ là, đến kinh thành rồi mới biết, thân mẫu của ta đã sớm qua đời, hiện tại trong phủ có một mối hôn nhân khó xử, kế mẫu không nỡ để thân nữ nhi gả đi, nhưng lại cần có người kết thân, vậy nên mới vội vã tìm ta về.
Mùa đông năm ấy lạnh lẽo vô cùng, phủ họ Liễu chỉ mở một cánh cửa bên hông, mấy bà tử đứng trước cửa, chỉ trỏ vào hành lý của ta mà kiên quyết không cho ta mang quần áo cũ vào phủ.
“Đại tiểu thư, không phải ta muốn nói người đâu, nhưng mà trong bọc hành lý của người toàn là thứ gì vậy?”
“Nếu hôm nay để người đem những thứ này vào phủ, thì thanh danh của phu nhân chúng ta còn đâu nữa?”
“Chẳng phải người ngoài sẽ nói phu nhân bạc đãi dưỡng nữ, ngay cả mấy thứ rách nát cũng bắt người mặc ư?”
Những bộ quần áo, giày tất ấy đều là a nương ta thức suốt mấy đêm may cho ta, mua là mua vải tốt nhất ở trấn trên, thậm chí đã dùng hết số bạc tích cóp làm của hồi môn cho ta mới mua được, sao có thể là thứ rách nát?
Nói ta thế nào cũng được, nhưng không được sỉ nhục đồ của nương ta.
Ta xoay cổ tay, định nhào lên cào rách mặt bọn họ.
Ở quê chúng ta, nếu có kẻ dám bất kính với nương, thì đánh một trận đã là còn nhẹ.
Ngay lúc ta vừa vươn tay ra, liền thấy một chiếc chân dài đạp thẳng đến, đá bọn họ văng ra xa:
“Lũ nô tài hỗn xược này từ đâu xuất hiện, thê tử chưa cưới của gia, đến lượt các ngươi được phép nhiều lời sao?”
Đó là lần đầu tiên ta gặp Thẩm Tuế An.
Dáng người cao lớn, thân thể cường kiện, khuôn mặt lại cực kỳ anh tuấn.
Mãi về sau ta mới biết, người kinh thành rất kỳ lạ, bọn họ cho rằng hành động vừa rồi của Thẩm Tuế An là lỗ mãng, không có giáo dưỡng, không xứng đáng để lên mặt bàn luận.
Nhưng ở quê chúng ta, đó gọi là che chở thê tử, là phẩm chất hiếm có để làm phu quân.
You cannot copy content of this page
Bình luận