Người Vợ Khiếm Thính

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Nụ cười ấy còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời.

 

Anh ta tự nhiên khoác vai Thẩm Khinh Hàn.

 

Chiếc kính râm trượt xuống sống mũi cao thẳng, anh ta nhìn tôi, rồi lại nhìn Thẩm Khinh Hàn.

 

Vẻ mặt đầy ẩn ý, trêu chọc:

 

“Vậy đây chính là người mà cậu…”

 

Chưa đợi anh ta nói hết câu, Thẩm Khinh Hàn đã khẽ ho một tiếng:

 

“Đi lên thôi.”

 

Đứng cạnh Lê Thiệu Huy, Thẩm Khinh Hàn thậm chí còn cao hơn anh ta một chút.

 

Hai người có khí chất hoàn toàn đối lập, vậy mà khi đứng chung lại tạo nên một sự hài hòa kỳ lạ.

 

Ngay cả bóng lưng cũng đẹp đến mức trông vô cùng xứng đôi.

 

Lê Thiệu Huy cũng là một nhân vật nổi danh trong giới.

 

Bất chấp sự phản đối kịch liệt từ gia đình, anh ta vẫn xông pha vào làng giải trí và vươn lên trở thành đỉnh lưu.

 

Đương nhiên, đó vẫn chưa phải điều truyền kỳ nhất về anh ta.

 

Điều khiến người ta nhắc đến nhiều hơn chính là mối tình của anh ta với Thẩm Khinh Hàn.

 

Có tin đồn rằng hai người họ yêu nhau điên cuồng, thậm chí còn công khai thừa nhận trước mặt gia đình.

 

Cha mẹ nhất quyết phản đối, đến giờ vẫn còn căng thẳng.

 

Trước đây, tôi chỉ nghĩ đó là những lời đồn trong giới.

 

Nhưng bây giờ nhìn họ đứng cạnh nhau, từng bước vững chãi song hành, tôi mới nhận ra chuyện đó là thật.

 

Tôi không khỏi cảm thán trong lòng.

 

Con đường phía trước của họ khó khăn đến thế, nhưng vẫn kiên trì bên nhau.

 

Còn giữa tôi và Giang Ứng Hoài, rõ ràng chẳng có bao nhiêu rào cản, nhưng cuối cùng lại đi đến hồi kết.

 

Rốt cuộc, tình cảm là thứ gì đây?

 

“Tôi không cần cậu đến thăm tôi! Cút đi!”

 

“Chỉ cần tôi còn sống một ngày, thì cậu họ Lê đừng hòng bước chân vào nhà họ Thẩm!”

 

12

 

Lê Thiệu Huy bị hắt nguyên một ly nước lên người, nhưng vẫn cười rạng rỡ như cũ.

 

“Tôi chỉ đến thăm ngài một chút thôi, giờ tôi cút ngay đây, ngài giữ gìn sức khỏe, đừng tức giận quá mà ảnh hưởng đến thân thể.”

 

Thẩm Khinh Hàn bất đắc dĩ đưa cho Lê Thiệu Huy một chiếc khăn.

 

Nhưng anh ta lại chẳng mảy may bận tâm, vui vẻ lau khô người rồi quay về lo lịch trình của mình.

 

Ông Thẩm tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn con trai chẳng khác gì nhìn kẻ thù.

 

Nhưng đến khi thấy tôi đứng sau lưng Thẩm Khinh Hàn, thái độ của ông mới dần dịu xuống.

 

“Tinh Hàm à, sao cháu lại đến đây?”

 

Tôi lập tức đưa tới hộp canh sườn hầm củ sen.

 

“Nghe nói chú không được khỏe, nên cháu đặc biệt nấu món canh sườn hầm củ sen mà chú thích uống nhất. Canh vừa mới hầm sáng nay, vẫn còn nóng, để cháu múc cho chú một bát nhé.”

 

Sắc mặt ông Thẩm dần dần dịu lại.

 

Có lẽ vì vừa bị Lê Thiệu Huy chọc tức quá mức, nên giờ nhìn tôi thế nào ông cũng thấy thuận mắt.

 

“Được, được! Chú thèm món này lắm!”

 

“Bác sĩ cũng không cho chú ăn cái gì cả, món này không được, món kia cũng không được.”

 

“Chú thấy thực đơn cháu lập cho chú rất tốt, vẫn là Tinh Hàm giỏi nhất, mấy bác sĩ kia đúng là vô dụng!”

 

Tôi múc một bát canh, đưa cho Thẩm Khinh Hàn.

 

Thẩm Khinh Hàn rất biết điều, chủ động đút canh cho cha mình.

 

Lúc này bầu không khí giữa hai cha con mới bớt căng thẳng.

 

“Chú nói thế sao được! Vẫn phải nghe lời bác sĩ, chế độ ăn uống chỉ có thể hỗ trợ thôi.”

 

“Để cháu đi trao đổi với bác sĩ xem, rồi điều chỉnh thực đơn sao cho hợp lý hơn.”

 

Dựa theo tình trạng sức khỏe của ông Thẩm, tôi đã hoàn thiện thêm một số chi tiết trong thực đơn trước đó.

 

Vừa quay lại phòng bệnh, tôi đã nghe thấy tiếng chén bát vỡ tan tành.

 

Hai cha con nhà họ Thẩm lại đối đầu nhau rồi.

 

“Thẩm Khinh Hàn, rốt cuộc con có muốn để cha sống yên ổn không hả?”

 

“Con không thể tìm cho cha một cô con dâu ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Tinh Hàm sao?”

 

Thẩm Khinh Hàn cũng không né tránh.

 

“Vậy cha muốn thế nào?”

 

“Chẳng lẽ con phải bảo Hứa Tinh Hàm ly hôn rồi kết hôn với con à?”

 

13

 

Ông Thẩm tức đến mức mặt đỏ bừng:

 

“Con! Con!”

 

Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng ông lớn tiếng quát:

 

“Nếu con thật sự có thể cưới Tinh Hàm về làm vợ, thì nhà họ Thẩm chúng ta phải đốt hương cảm tạ tổ tiên mất!”

 

Thẩm Khinh Hàn khẽ co ngón tay lại:

 

“Được! Đây là lời cha nói đấy, con nhớ rồi.”

 

Tôi thầm nghĩ, chắc ông cụ còn chưa biết tôi đã thật sự ly hôn rồi…

 

Đang không biết nên làm gì để xóa đi sự lúng túng này, điện thoại tôi bỗng đổ chuông, là Giang Ứng Hoài gọi.

 

Tôi suy nghĩ một lúc, cảm thấy giữa tôi và anh ta chẳng còn gì để dính dáng với nhau nữa.

 

Nhưng rồi anh ta gọi đến lần thứ hai, tôi đành bước ra ngoài nghe máy.

 

“Hứa Tinh Hàm!”

 

Đầu dây bên kia, giọng Giang Ứng Hoài đầy kích động.

 

Tôi ngơ ngác, không hiểu anh ta lại nổi điên cái gì.

 

“Cô dám không nghe điện thoại của tôi à?”

 

Tôi cau mày:

 

“Anh gọi cho tôi chỉ để nói chuyện này thôi à?”

 

Giang Ứng Hoài im lặng một lúc, cố gắng điều chỉnh hơi thở, sau đó chất vấn:

 

“Ai cho cô bán căn biệt thự của chúng ta?”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page