Chương 1:
14/02/2025
Chương 2:
14/02/2025
Chương 3:
14/02/2025
Chương 4:
14/02/2025
Chương 5:
14/02/2025
Chương 6:
14/02/2025
Chương 7:
14/02/2025
Chương 8:
14/02/2025
Chương 9:
14/02/2025
Chương 10:
14/02/2025
Chương 11:
14/02/2025
Chương 12:
14/02/2025
Chương 13:
14/02/2025
Chương 14:
14/02/2025
Chương 15:
14/02/2025
Tôi nghe mà bật cười:
“Hóa ra, thiên kim tiểu thư nhà giàu mắng chửi cũng không thể rời khỏi mấy câu thô tục về sinh dục, phân, nước tiểu à?”
“Tôi vừa ghi âm lại rồi gửi cho Giang Ứng Hoài đấy, cô nói xem, anh ta nghe được thì sẽ nghĩ thế nào?”
Tống Thanh Mộng nghẹn họng, không nói nổi nữa.
Cô ta không biết tôi thời cấp ba.
Trong mắt cô ta, tôi chỉ là một bà Giang đoan trang, lịch sự, dịu dàng, hiểu chuyện.
Nhưng hồi học cấp ba, tôi nổi tiếng là người không dễ chọc vào.
Ngay cả mấy tên đầu gấu trong trường thấy tôi cũng phải cúi đầu gọi một tiếng “chị”.
Bởi vì tôi không có gia đình, cũng chẳng có gì để mất.
Ai dám bắt nạt tôi, tôi đều trả đũa đến cùng, đ*ánh nhau không màng sống ch*ết.
Chọc vào tôi, cô ta đúng là đá trúng tấm thép cứng rồi.
Tôi thu dọn căn biệt thự, lập tức giao cho trung tâm môi giới, nhờ họ nhanh chóng bán đi.
Hôm đó, tôi dọn về lại căn nhà cũ.
Tôi chưa từng gặp cha mình.
Mẹ tôi sinh tôi khi chưa kết hôn, và bà cũng chưa từng nhắc đến bất cứ điều gì về ông ấy trước mặt tôi.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình yêu bà dành cho tôi, bà là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian này.
Hồi nhỏ, có mẹ, có ông bà ngoại yêu thương, tôi luôn cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất.
Sau này, ông bà ngoại qua đời.
Mẹ tôi cũng rời xa tôi mãi mãi.
Khi thu dọn di vật của mẹ, tôi phát hiện ra rất nhiều thuốc chống trầm cảm.
10
Lúc đó tôi mới biết, mẹ đã trầm cảm suốt nhiều năm rồi.
Hàng xóm luôn nói tôi là con hoang, còn nói mẹ tôi là kẻ không biết xấu hổ, làm tiểu tam, bị một lão già làm cho có thai rồi vứt bỏ.
Hồi nhỏ, tôi không hiểu những lời đó có nghĩa gì.
Mẹ chỉ ôm lấy tôi, che tai tôi lại, rồi đưa tôi về nhà làm món hoành thánh thật ngon.
“Con hoang” và “tiểu tam” chắc chắn không phải những lời hay ho gì, tôi bèn hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, con có phải là một đứa trẻ hư không?”
Mẹ dịu dàng lau mặt cho tôi, mỉm cười:
“Ngôi sao nhỏ của mẹ là đứa trẻ ngoan nhất, tốt nhất, tuyệt vời nhất trên đời này!”
Khi mẹ còn sống, mọi giông bão trên thế gian đều đổ xuống người bà.
Khi biết được bà đã phải chịu đựng nỗi đau đớn đến nhường nào lúc sinh thời, tôi lại cảm thấy vui mừng vì mẹ đã ra đi.
Vì cuối cùng mẹ cũng được giải thoát rồi, đúng không?
May mà tôi vẫn còn chút tiền tiết kiệm, hơn nữa, căn nhà của ông bà ngoại và căn nhà của mẹ nằm đối diện nhau.
Mua từ sớm nên giá rẻ, lại ở ngay trung tâm thành phố, rất dễ cho thuê.
Năm xưa, chính vì cho mẹ con Giang Ứng Hoài thuê nhà, mới dẫn đến câu chuyện sau này.
Tôi lắc lắc đầu.
Từ sau khi ly hôn với Giang Ứng Hoài, đây là lần đầu tiên tôi nghĩ đến anh ta.
Bất ngờ là, tôi lại không cảm thấy quá đau lòng.
Có lẽ vì thất vọng tích tụ quá nhiều, đến mức đã trở nên tê dại rồi.
Tôi dọn dẹp lại cả hai căn nhà.
Không thuê nhân viên vệ sinh, tôi chỉ muốn làm gì đó để đầu óc bớt trống rỗng.
Tôi muốn mở một nhà hàng cao cấp, mà tiền cần dùng thì rất nhiều.
Tôi dự định cho thuê một trong hai căn hộ, lên mạng tra thử, phát hiện giá thuê khu này đã tăng đáng kể vì là trung tâm thành phố.
Xem như là một trong những chuyện tốt hiếm hoi xảy ra gần đây.
Cơ thể đủ mệt mỏi, thì đầu óc và trái tim cũng chẳng còn thời gian để nghĩ đến những chuyện buồn nữa.
Tôi ngủ một giấc từ hai giờ chiều đến hơn tám giờ sáng hôm sau.
Mở điện thoại ra mới thấy Thẩm Khinh Hàn đã nhắn tin cho tôi:
[Ngày mai có thời gian đi bệnh viện thăm cha tôi không?]
Tôi vỗ trán.
Hỏng rồi, đã đồng ý với người ta đàng hoàng mà lại quên béng mất chuyện chính.
Tôi vội vàng nhắn lại:
[Có thời gian.]
Sau đó lên mạng đặt mua sườn heo và củ sen.
Ông cụ thích nhất món canh sườn hầm củ sen tôi nấu, mang đến cho ông ăn thử một chút.
Nấu xong, tôi nhắn tin hỏi Thẩm Khinh Hàn xem ông cụ đang ở bệnh viện nào.
Anh không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi điện thoại đến.
Giọng nói trầm thấp vang lên hai chữ:
“Xuống lầu.”
11
Vừa xuống lầu, tôi đã thấy Thẩm Khinh Hàn lười biếng tựa người vào xe.
Điếu thuốc trên tay chỉ mới hút được một nửa.
“Thẩm Tổng, anh… sao anh lại đến đây?”
Tôi chạy vội xuống, hơi thở có phần gấp gáp.
Thẩm Khinh Hàn tiện tay nhận lấy hộp đồ ăn của tôi:
“Vừa hay không có việc gì, tiện đường thôi.”
Trước cổng bệnh viện, chúng tôi chạm mặt đại minh tinh Lê Thiệu Huy.
Anh ta vẫn đang mặc trang phục biểu diễn, cổ áo mở rộng, để lộ thân hình hoàn hảo.
Không hổ danh là ngôi sao lớn, chỉ cần đứng đó đeo một cặp kính râm cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.
Những bà lão đi dạo buổi sáng trong bệnh viện đều đứng chôn chân tại chỗ, mãi chẳng nỡ rời đi.
Thấy chúng tôi, Lê Thiệu Huy vẫy tay, nở một nụ cười mang thương hiệu riêng.
You cannot copy content of this page
Bình luận