Danh sách chương

Trên thuyền có y giả, y thuật tầm thường. Được gọi lên boong xem mạch cho “thi thể”, bắt mạch xong hắn bèn bẩm:
“Khởi bẩm thiếu chủ, cô nương này vì lâu ngày chưa ăn, dinh dưỡng thiếu hụt, lại mang nhiều ngoại thương.”

“Ừ, trị đi.”

Hạ Dịch Đình nói một câu, rồi quay đi nhìn chỗ khác, không liếc “thi thể” nữa.

Thuyền không lớn, nhân thủ cũng không nhiều, lại đều là nam nhân.

Chỉ có một gian phòng lớn của thiếu chủ, còn một gian cho thuộc hạ, chẳng có chỗ an trí cô nương.

Y giả nghĩ ngợi, trước hết cho “thi thể” uống một viên thuốc, lại cho ít nước.

Chẳng bao lâu, “thi thể” ho sặc liên hồi, khạc ra không ít nước, kế đó tỉnh lại.

Y giả mỉm cười:
“Cô nương tỉnh rồi?”

“Ngươi là ai?”

Trong mắt nàng một mảnh mờ mịt.

“Ngươi đang ở ngoài biển, là thiếu chủ nhà ta cứu ngươi.”

Y giả vừa nói vừa chỉ về thiếu niên đang quay lưng lại.

Nghe vậy, Hạ Dịch Đình ngoảnh đầu. “Thi thể” nhìn thấy hắn thì sững ra, thì thào:
“Đa tạ.”

Rồi lại mờ mịt hỏi:

“Ta là ai?”

Y giả ngẩn người, Hạ Dịch Đình cau mày:
“Sao vậy?”

Y giả vội kiểm tra lại một lượt, rồi khẽ bẩm:
“Khởi bẩm thiếu chủ, cô nương này bị kinh hãi, đã mất trí nhớ.”

“Mất trí nhớ sao?”

Trong mắt Hạ Dịch Đình thoáng hiện nghi hoặc.

Y giả gật đầu thật mạnh:
“Vâng.”

Hạ Dịch Đình nhìn “thi thể”, toan từ trên người nàng tìm chút manh mối, nhưng… trong đôi mắt trong veo kia ngoài mịt mờ ngơ ngác thì chẳng có gì khác.

“Hãy xử lý vết thương trên mặt nàng trước đã.”

Hắn phân phó, không biết đang nghĩ gì.

Y giả mở hòm thuốc, tìm một vòng vẫn không thấy thuốc tê tại chỗ, bèn chần chừ.

“Sao?”

Hạ Dịch Đình trầm giọng hỏi.

Y giả thành thật đáp:
“Thiếu chủ, thuộc hạ không có dược gây tê cục bộ. Vết thương trên mặt cô nương rất nặng, nếu trực tiếp rạch lấy mủ, người thường khó mà chịu nổi.”

“Thi thể” chớp mắt, dường như nghe rõ lời họ.

Nàng hơi do dự, rồi nghiêm túc nói:
“Cứ làm đi, ta chịu được.”

“Cô nương… sẽ rất đau đấy.”

Y giả nhắc.

“Thi thể” gật đầu thật mạnh:
“Được, ngươi làm đi.”

Thấy nàng kiên quyết, y giả liền động thủ, dùng đao nhỏ nạo mủ, rạch thịt.

Loại đau đớn này người thường khó lòng chịu nổi, vậy mà “thi thể” chỉ cắn chặt môi, không bật một tiếng.

Hạ Dịch Đình nhìn dáng vẻ ấy của nàng, ánh mắt khẽ lay động.

Hắn lặng lẽ đứng xem, từ nhát dao đầu tiên cho đến khi y giả lấy sạch mủ trên mặt, rắc thuốc, rồi băng kín lại.

Vì đau, mồ hôi đầm đìa trên trán, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, không rên một lời, cứng cỏi vượt qua.

Băng xong gương mặt, vì đau quá, nàng… lại ngất đi.

Hạ Dịch Đình nhìn nàng hồi lâu, rồi phân phó thuộc hạ:
“Tăng tốc. Ngày mai phải cập đảo.”

“Rõ.”

Khi “thi thể” lần nữa tỉnh lại, nàng đang ở trong một gian phòng mộc mạc.

Trong phòng có ba chiếc giường, nàng nằm trên một chiếc.

Nàng đang xoay đầu nghĩ mình vốn ở trên thuyền, sao lại lên giường, thì cửa phòng mở ra.

Một thiếu nữ áo trắng, chừng mười hai mười ba, bưng bát thuốc bước vào.

Thấy người trên giường đã tỉnh, nàng ấy mừng rỡ:
“Ngươi tỉnh rồi!”

“Thi thể” nhìn thiếu nữ thật lâu, không lên tiếng.

Thiếu nữ thấy mắt nàng động đậy, như muốn hỏi điều gì lại thôi, bèn chủ động nói:
“Ngươi được thiếu chủ cứu trên biển. Y giả kiểm tra nói ngươi mất trí nhớ, nên thiếu chủ ban tên cho ngươi, đơn danh ‘Thủy’, cùng họ với chúng ta là họ Hạ.”

“Hạ Thủy?”

Nàng thì thầm lặp lại, nàng tên Hạ Thủy, về sau nàng đã có danh tự.

Thiếu nữ khẽ gật:
“Đúng vậy. Về sau ngươi gọi Hạ Thủy. Ta là Hạ Lan Lan, cứ gọi ta là Lan Lan.”

“Ừ.”

Hạ Thủy gật đầu.

Nụ cười của thiếu nữ trước mắt rất ngọt ngào, khiến người ta thấy thân thiết.

Hạ Lan Lan bưng bát thuốc, vừa đút từng thìa vừa nói:
“Ngươi thật là có phúc, được thiếu chủ đích thân ban tên. Chúng ta đều là tự đặt.”

Hạ Thủy nghĩ nghĩ rồi nói:
“Chắc vì ta mất trí nhớ.”

“Có lẽ vậy. Dù sao vận khí của ngươi cũng thật tốt, thương tích nặng đến thế mà còn sống.”

Hạ Lan Lan nói xong, nơi đáy mắt thoáng hiện thương cảm:

“Ngươi không biết đâu, thiếu chủ sai người đưa ngươi đến đây, lại cấp thuốc, bảo ta bôi thay ngươi.”

“Thương thế trên người ngươi… nhiều lắm, nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.”

“Không nhớ nữa.”

Giọng Hạ Thủy lạnh nhạt giọng.

Trong đầu nàng, ký ức duy nhất chính là ngày hôm ấy trên thuyền, nàng nhìn thấy hắn, gió biển thổi qua, dung nhan tuấn mỹ của hắn tựa hồ xa xăm, rồi y giả bôi thuốc, bây giờ là Hạ Lan Lan.

Ký ức… ít ỏi đến đáng thương.

Hạ Lan Lan an ủi:
“Không sao. Ắt hẳn là chuyện không vui, quên thì cứ quên. Về sau chúng ta là tỷ muội, ta sẽ chăm sóc ngươi.”

“Đa tạ.”

Hạ Thủy cảm kích nhìn nàng ấy.

Hai người đang nói, cửa lại mở.

Người bước vào vẫn là một thiếu nữ tầm mười hai mười ba, song trên mặt không có nụ cười ngọt ngào như Lan Lan, cả người lạnh lùng, có chút kiêu căng.

Vừa bước vào, thấy Hạ Thủy đã tỉnh, nàng ta hừ lạnh:
“Tưởng là không tỉnh nổi nữa chứ.”

Hạ Lan Lan ngoảnh lại gọi:
“Phương Phương, đừng nói vậy.”

Hạ Tiểu Phương ngồi lên giường mình, giọng vẫn đầy ngạo khí:
“Ta nói gì nào? Bị thương đến thế mà còn tỉnh, quả thực khiến người ta hiếu kỳ.”

“Là do Hạ Thủy mạng lớn.”

Hạ Lan Lan đáp, tay vẫn đều đều đút thuốc, rồi nàng ấy quay sang Hạ Thủy:

“Đừng để bụng, tính Phương Phương vốn là vậy.”

“Ừ.”

Hạ Thủy khẽ gật đầu. Dù ban nãy Hạ Tiểu Phương hừ lạnh với mình, nhưng nàng không cảm thấy địch ý nơi người ấy.

Hạ Tiểu Phương không vừa ý, nàng ta đứng dậy đi đến mép giường, cúi đầu nhìn Hạ Thủy.

Hết

Chương 5: Ngoại truyện.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page