Kiều Ngọc Giai đau lòng vô hạn, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Lúc này mà nổi bật thì tuyệt đối không có lợi.
Tên lính trông thấy hai tiểu mỹ nhân đều bị vạch mặt, vừa giận vừa hận, lập tức lao lên, chỉ vào Tiểu Lưu Thị mà mắng:
“Tiện phụ! Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, ngươi dám hủy dung bọn họ! Nếu ngươi đã không muốn để con gái cho huynh đệ ta hưởng lạc, vậy thì ngươi tự theo bọn ta đi!”
“Già thì già, bọn ta chê, nhưng miễn cưỡng cũng xài được. Ai bảo ngươi còn da thịt non mịn.”
Nghe những lời dơ bẩn ấy, lòng Tiểu Lưu Thị lạnh buốt.
Kiều Hồ ở bên cạnh cố sức lôi kéo, muốn thoát khỏi bàn tay thô bạo kia nhưng không được.
Tên lính lôi bà đi, lần này Tiểu Lưu Thị xuống tay còn tàn nhẫn hơn, bà tự vạch một đường trên mặt mình.
Máu bắn thẳng lên mặt tên lính. Hắn kinh hãi, giống như chạm phải thứ quỷ dị, lập tức buông tay, bỏ chạy.
Chẳng bao lâu, có một người tiến vào, hiển nhiên là kẻ cầm đầu, trên người mặc giáp tướng quân.
Cả nhà họ Kiều đều chưa từng thấy qua. Bên cạnh hắn còn có một người hầu cúi đầu khom lưng, thì thầm điều gì đó.
Nam nhân nghe xong liền cười hài lòng:
“Ừ, ngươi nói đúng.”
Rồi quay đầu căn dặn:
“Đi, mang bọn chúng tới đây.”
Lập tức có binh lính xông tới chỗ cả nhà Kiều Ngọc Giai, thô bạo kéo từng người lôi đến trước mặt tướng quân.
Tướng quân nhìn ba nữ tử trên mặt đều mang vết thương mới, tỏ vẻ khinh miệt, nhưng vẫn ra lệnh:
“Một lát nữa tách bọn chúng ra, đưa đến những nơi khác nhau.”
“Rõ.”
Lúc này, toàn bộ chú ý của Kiều Ngọc Giai đã bị một người khác thu hút, đó chính là Kiều Thuỷ.
Vừa rồi, kẻ này đã khuyên gã tướng quân tách cả nhà nàng ra.
“Kiều Thuỷ, ngươi sẽ chết không yên lành.”
Kiều Ngọc Giai nghiến răng nghiến lợi, giọng tuy nhỏ nhưng lạnh thấu xương.
Kiều Thuỷ nhìn nàng, nở nụ cười đắc ý:
“Chết không yên lành ư? Trước khi ta chết, chắc chắn ngươi sẽ chết sớm hơn ta.”
“Được rồi, đem bọn chúng đi, cả đám này cũng đều phân ra, đưa đến chỗ khác.”
Tướng quân nói xong liền xoay người rời đi.
Được lệnh, Kiều Thuỷ không dám động thủ thêm, nhưng vẫn nhe răng độc ác.
Hắn giật lấy trâm trong tay Tiểu Lưu Thị, tàn nhẫn vạch thêm một nhát chéo vào vết cũ trên mặt Kiều Ngọc Giai, thành hình chữ X.
Không thoả mãn, hắn lại vạch thêm một X ở má còn lại.
Ngắm nhìn “tác phẩm” đối xứng, Kiều Thuỷ cười khoái trá:
“Ngọc Giai, ngươi nên cảm tạ tiểu thúc ban cho ngươi đại lễ này.”
Kiều Ngọc Giai căm phẫn đáp:
“Chỉ cần ta còn sống, thì dù chỉ một hơi thở cũng nhất định sẽ báo mối thù hôm nay.”
Kiều Thuỷ hừ lạnh, ra hiệu cho binh lính lôi cả nhà họ Kiều đi.
Lúc này họ không còn chút sức phản kháng. Người duy nhất có chút võ công là Kiều Ngọc Giai thì đã bị thương nặng, hoàn toàn không có khả năng chống trả.
Sau khi bị lôi ra khỏi Kiều Gia Thôn, nàng lập tức bị tách khỏi người nhà.
Nàng chẳng thể phân biệt hướng mình đang đi, chỉ biết bọn lính kia không hề coi họ là con người.
Một sợi dây thừng buộc ngang hông, tứ chi đều bị xích sắt trói lại, bước đi vô cùng khổ sở.
Bất cứ ai dám dừng lại, thì lập tức nhận lấy roi da quất xuống cùng những lời chửi rủa thô bạo.
Những kẻ ấy không muốn bọn họ chết, mỗi ngày vẫn cho chút lương khô và nước uống.
Những người bị trói chung với nàng phần lớn đều là dân ở Kiều Gia Thôn và các thôn lân cận.
Ai nấy đều biết nàng là người nhà họ Kiều, nên cũng thường âm thầm chăm sóc.
Không biết đã đi mấy ngày, đầu óc nàng mơ hồ hỗn loạn, chỉ cảm thấy thân thể nóng ran, gương mặt đau rát.
Có người nói mặt nàng đã bắt đầu lở loét, tóc rối tung, thậm chí nàng cảm thấy chính mình sống chẳng khác nào… một quỷ hồn.
Ngày ấy, mặt trời gay gắt, giữa vùng hoang dã, thân thể nàng vì kiệt sức, đã đến cực hạn, trực tiếp ngã quỵ hôn mê.
Dù bọn lính có dùng roi da quất lên người, nàng cũng không thể tỉnh lại.
Tưởng rằng sẽ chết ở nơi đó, nhưng không ngờ tên cầm đầu lại nhận được lệnh, không cho nàng chết.
Thế là… bọn họ đều bị nhốt lên xe ngựa, một cỗ xe tù.
Trong khoang xe chật hẹp, nhồi nhét rất nhiều người. Nàng bị giam cùng đám nữ tử, chỉ có thể ngồi sát nhau, không hề có kẽ hở để cử động.
Trong xe, nàng dần tỉnh lại. Bên cạnh là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, thấy nàng mở mắt liền vui mừng nói:
“Ngươi… cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Mi mắt nàng nặng trĩu, đôi môi khô nứt đến bật máu, cổ họng khát cháy. Nàng chỉ muốn được uống nước, rất muốn.
Có nữ nhân không biết lấy từ đâu ra nửa bát nước. Nhìn thấy ai nấy đều khát khô, tình cảnh chẳng khá gì hơn, vậy mà các nàng vẫn đưa nước tới môi, cho nàng uống.
Người phụ nhân ban đầu khẽ nói:
“Chỉ còn bấy nhiêu thôi. Đợi tối bọn chúng cho nước, ta sẽ nhường phần của ta cho ngươi.”
“Đa tạ…”
Giọng nàng khản đặc, như dao kéo cào rách, nghe đến khó chịu.
Người phụ nhân lắc đầu:
“Ngươi là người nhà họ Kiều. Giúp ngươi một lần cũng là phải đạo. Năm xưa, nếu không nhờ Kiều gia cho trượng phu ta làm việc trong nông trường thì e rằng cả nhà chúng ta đã sớm bỏ mạng rồi.”
Đầu óc nàng hỗn loạn, câu nói kia nghe chẳng tường tận. Chỉ mơ hồ vài khắc rồi lại mê man ngã xuống.
Lần nữa tỉnh dậy, nàng đã ở trong một gian phòng.
Trong phòng chẳng có gì, chỉ giam giữ nam nhân lẫn nữ nhân. Trải qua mấy ngày, ai nấy đều dơ bẩn, chẳng còn hình dạng.
You cannot copy content of this page
Bình luận