Danh sách chương

Ngoại Truyện - Nữ Sát Thủ Xuyên Không

Chương 19: Ngoại Truyện Về Kiều Ngọc Giai

Đối mặt nghi vấn của cô nương đó, mấy người kia làm như không nghe, tiếp tục bận việc, chẳng thèm đoái hoài.

Có kẻ muốn đi đường tắt, tiến lên nịnh nọt, mong xin được ít lương khô từ tay họ, cuối cùng cũng chẳng được gì.

Nhìn thấy trời sắp tối, Hạ Tiểu Phương đói thật:
“Thủy Thuy, Lan Lan, các ngươi nói họ có định bỏ đói chúng ta đến chết không?”

“Bắt chúng ta nhịn trên thuyền bảy ngày, lấy đó mà khảo nghiệm nhẫn nại và thể lực ư?”

“Đừng nghĩ linh tinh. Giờ hãy còn sớm. Có lẽ ban đêm sẽ xảy ra chuyện.”

“Đêm nay chúng ta thay nhau ngủ, hễ phát hiện điều gì không ổn thì lập tức gọi nhau. Ở trên thuyền, việc duy nhất có thể làm là giữ sức.”

Hạ Thủy khẽ nói.

Hạ Tiểu Phương lập tức ghé sát bên Hạ Thủy, hỏi nhỏ:
“Thủy Thủy, có phải ngươi đã phát hiện điều gì rồi không?”

Hạ Thủy đảo mắt nhìn quanh, thấy mọi người đều rệu rã, ba bốn người tụ thành nhóm ngồi chuyện phiếm, bèn hạ giọng:
“Trên thuyền không có đồ ăn, chứng tỏ chúng ta sẽ không ở trên thuyền quá lâu.”

“Thuyền lại không có gì khác, điểm này vốn không nói lên điều gì, nhưng còn một chiếc thuyền nhỏ… chỉ có thể là đã chuẩn bị từ trước.”

Hạ Lan Lan cau mày:
“Ý ngươi là, thuyền này có vấn đề sao?”

Hạ Thủy khẽ gật đầu:
“Chắc hẳn là thế. Giờ chưa thể chắc chắn, nhưng ta đoán… có lẽ thuyền sẽ chìm.”

“Cái gì? Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

Mặt mày Hạ Tiểu Phương tỏ ra khổ sở.

Hạ Thủy dịu giọng:
“Đừng vội, giờ vẫn chỉ là suy đoán. Rất có khả năng, nhưng chưa chắc thành thật.”

“Có điều, lúc nãy ta đi vòng quanh, phát hiện dưới khoang tối có mấy tấm ván gỗ bỏ đi.”

“Nếu quả thật có chuyện, đến lúc đó ta lấy ván ra, đủ để đảm bảo chúng ta không phải dầm dưới nước quá lâu.”

“Ta đi lấy ngay nhé.”

Hạ Tiểu Phương nói.

Hạ Thủy lắc đầu:
“Không được. Người đông, ván chỉ có vài tấm. Nếu để kẻ khác biết… e rằng thuyền chưa kịp chìm, bọn họ đã tranh cướp rồi.”

Hạ Lan Lan nghĩ ngợi rồi gợi ý:
“Giờ ai nấy đều ở trên boong, đêm xuống trời lạnh, hẳn sẽ vào trong. Lát nữa chúng ta cũng vào, rồi lặng lẽ đem ván ra, để ngay chỗ gần chúng ta nhất.”

“Ừ, vậy là tốt nhất. Nhưng canh đêm phải khổ rồi, chỉ có thể ở ngoài boong.”

Hạ Thủy bổ sung.

Hạ Tiểu Phương thở dài:
“Chỉ mong suy đoán của ngươi là sai.”

Hạ Thủy mỉm cười, không nói. Chẳng bao lâu, trời tối, gió đêm lạnh buốt. Hạ Lan Lan nói:
“Ta canh, các ngươi vào trước, chọn chỗ tốt rồi mang ván ra.”

Hạ Thủy không từ chối. Việc lấy ván phải do nàng làm.

Nàng cùng Hạ Tiểu Phương vào trong, Hạ Tiểu Phương lập tức chọn chỗ, Hạ Thủy theo sát.

Nửa năm trước, khi Hạ Thủy tự tay giết nữ tử kia trên đài, nam nhân không phản ứng nhiều, song nữ nhân thì khác, phần nhiều là khước từ, tránh mặt.

Cho nên… không có ai ngồi bên cạnh Hạ Thủy và Hạ Tiểu Phương.

Hạ Tiểu Phương an vị, Hạ Thủy đứng dậy, vào khoang tối tìm ván, không bao lâu đã đem lên, lặng lẽ dựng ở một bên.

Trời tối hẳn, dù trong khoang có thắp nến, nhưng nhiều góc vẫn tối om, rất tiện che giấu.

Hạ Thủy ngồi chưa lâu, nam nhân dẫn bọn họ ra khỏi đảo nói:
“Trời đã tối, các ngươi nên ngủ sớm. Đèn nến này ta thổi đi, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”

Nói xong hắn thổi tắt lửa, chẳng thèm đoái hoài có ai phản đối hay không, cả khoang lập tức tối đen.

Chỉ còn tiếng các thiếu nữ khẽ trò chuyện, ai nấy đều chưa quen, song đều là người tập võ, không đến mức sợ hãi hét to.

Hạ Thủy khẽ kéo Hạ Tiểu Phương, dẫn nàng ấy ra ngoài boong.

Hạ Lan Lan vẫn tựa vào lan can, mắt sáng rực canh chừng.

Nghe tiếng chân, nàng ấy ngoảnh lại, trông thấy Hạ Thủy cùng Hạ Tiểu Phương thì ngạc nhiên hỏi:
“Sao hai ngươi lại ra đây?”

“Trong thuyền đã tắt hết nến, tiện đem ván ra, nên chúng ta ra luôn.”

Hạ Thủy giải thích, rồi đặt một tấm ván dựa sát mạn thuyền.

Hạ Lan Lan và Hạ Tiểu Phương lập tức ngồi xuống, Hạ Thủy ngồi giữa.

Ván đủ dài, bên dưới kê một tấm, lại dựng hai tấm trước người, ba người co gối ngồi, vừa có thể chắn gió.

Hạ Tiểu Phương mãn nguyện:
“Ngồi thế này còn ấm hơn ở trong.”

“Ừ, ngủ đi. Không cần canh đêm nữa, chúng ta đã lấy ván, nếu có chuyện xảy ra thì lập tức ứng phó được. Giờ giữ sức quan trọng hơn.”

Hạ Thủy dặn.

Hai người nghe lời, dựa đầu ngủ. Hạ Thủy ở giữa, cũng dần nhắm mắt.

Không rõ họ ngủ được bao lâu, bỗng bị tiếng huyên náo trong khoang đánh thức:
“Có nước! Rất nhiều nước!”

Ba người lập tức tỉnh dậy.

Các nàng ở trên boong, tức là đầu thuyền, còn chính sảnh trong khoang thấp hơn boong, nghe tiếng kêu, Hạ Thủy lập tức hiểu, nàng đã đoán đúng.

Hạ Lan Lan và Hạ Tiểu Phương vô cùng khâm phục rồi vội ôm lấy ván. Hạ Lan Lan hỏi:
“Hạ Thủy, giờ làm sao?”

Hạ Thủy bình tĩnh quan sát xung quanh, chợt thấy một nơi phát ra tín hiệu, một tia sáng lóe lên, là dấu hiệu cầu cứu.

Nàng chỉ do dự thoáng chốc, rồi quyết đoán:
“Đi hướng đó. Trực tiếp tới đó. Nếu chờ thuyền chìm hẳn, có lẽ chúng ta cũng sẽ bị kéo chìm theo.”

“Được!”

Hai người đồng thanh.

Hết

Chương 19: Ngoại Truyện Về Kiều Ngọc Giai.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page