Danh sách chương

Ngoại Truyện - Nữ Sát Thủ Xuyên Không

Chương 13: Ngoại Truyện Về Kiều Ngọc Giai

Giống như Hạ Thủy trông khoảng mười ba, thì xếp chung với nhóm mười hai đến mười bốn, thi đấu cũng theo nhóm, công bằng không thiên vị.

Thiếu nữ kia thân thể nguyên vẹn, chỉ tóc tai rối bời, ánh mắt sợ hãi.

Bị Hạ Mộc ném xuống đất, nàng ta lập tức cầu xin:

“Thiếu chủ tha mạng, ta không dám nữa, thật sự không dám nữa.”

Hạ Dịch Đình không nói, mà nhìn sang Hạ Thủy:

“Chính ả là kẻ bỏ độc vào cao trừ sẹo của ngươi. Xử trí thế nào, do ngươi quyết.”

Nghe vậy, thiếu nữ ngẩng phắt, thấy Hạ Thủy cũng ở đây liền hoảng loạn quỳ bò tới, túm lấy áo Hạ Thủy, rối rít van:

“Hạ Thủy, ta biết sai rồi, ta thật biết sai rồi. Ta bị bức bách. Giờ ngươi cũng bình an, hãy tha cho ta đi, tha cho ta.”

Hạ Thủy nhíu mày, cúi nhìn vạt váy mình, trên y phục màu trắng đã in hai vệt đen rõ rệt.

Hạ Dịch Đình theo tầm mắt nàng nhìn xuống, cũng khẽ nhíu mày, lòng không vui, hắn ngẩng lên lạnh lùng liếc Hạ Mộc.

Hạ Mộc chưa hiểu nên ngẩn ra.

Bỗng bắt được ánh mắt thiếu chủ rơi nơi tà váy Hạ Thủy, hai vệt đen nổi bật, hắn lập tức hiểu ngay.

Hắn bước tới, xách thiếu nữ kia kéo ra sau.

Thiếu nữ kia bám lấy áo Hạ Thủy không buông, càng nắm chặt như bám cọng rơm cuối cùng, nếu bị tách ra, tất là đường chết.

Hạ Mộc biết thiếu chủ đang bực, không dám ngẩng đầu.

Hắn dùng sức lôi đi, còn thiếu nữ vẫn níu áo Hạ Thủy, miệng cầu xin không dứt, Hạ Thủy càng cau mày.

Hạ Dịch Đình bất mãn, lạnh lùng quét mắt xuống thiếu nữ dưới đất mấy lần.

Ả chỉ biết dập đầu xin Hạ Thủy, hoàn toàn không thấy ánh nhìn sắp giết người của thiếu chủ nhà mình.

Trong bầu không khí bẽ bàng ấy, chợt nghe “xoẹt” một tiếng, tiếng vải rách.

Mọi người theo tiếng nhìn sang, liền thấy đôi chân trắng nõn lộ ra trong không khí.

Hạ Mộc chỉ liếc qua, thấy áo rách thì chết lặng, sao lại thành ra thế này, y phục của Hạ Thủy… rách rồi…

“Cút ra ngoài.”

Hạ Dịch Đình hoàn toàn nổi giận, quát lớn một tiếng.

Hạ Mộc lao ra trước tiên, lúc ra còn không quên lôi thiếu nữ kia đi.

Lần này ả chưa kịp bấu vào nơi khác đã bị kéo tuột, tay vẫn nắm mảnh vải xé từ áo Hạ Thủy.

Nghe tiếng, Hạ Thủy cũng bật dậy.

Hoảng hốt, nhục nhã, căng thẳng, mọi cảm xúc quấn lấy nhau.

Nàng còn chưa kịp bước đi thì cổ tay đã bị ai giữ lại.

Quay đầu, liền chạm vào đôi mắt đen thẳm của Hạ Dịch Đình.

Hạ Mộc ra ngoài, Hạ Thổ đích thân khép cửa. Trong chính sảnh chỉ còn Hạ Thủy và Hạ Dịch Đình, cả hai đều lúng túng.

Một người hốt hoảng không nơi nương, áo bị xé rách, lạnh lẽo lùa lên chân, mặt đỏ bừng không dám ngẩng lên.

Một người thì cảm thấy xúc cảm nơi tay quá đỗi ấm mịn, mềm mại, đến độ không muốn buông.

Cảm giác nàng khẽ giãy, hắn mới bừng tỉnh, hóa ra mình còn đang nắm tay nàng.

Trong khoảnh khắc, hắn không biết làm sao cho phải, lần đầu hiểu thế nào gọi là hoảng loạn.

Vừa rồi hắn làm gì thế?
Hắn quát “cút ra ngoài” là bảo Hạ Mộc và nữ nhân đáng ghét kia, đâu phải bảo nàng.

Nào ngờ nàng bỗng đứng dậy định rời đi, trong lúc cấp bách, hắn không nghĩ kịp, liền đưa tay giữ lại.

“Thiếu… thiếu chủ.”

Cuối cùng, Hạ Thủy khó xử khẽ gọi một tiếng.

Hạ Dịch Đình hoảng hốt buông bàn tay đang nắm lấy Kiều Ngọc Giai ra, trong tay bỗng mất đi cảm giác mềm mại như bông, nơi đáy lòng lại sinh ra vài phần trống rỗng.

Hắn khẽ ho một tiếng, gượng gạo giải thích:
“Vừa rồi ta bảo bọn họ ra ngoài, chứ không bảo nàng ra ngoài.”

Hạ Thủy cúi đầu, không dám đáp lời.

“Trước hết nàng cứ đợi ở đây, ta sẽ bảo người đưa y phục tới.”

“Vâng.”

Hạ Dịch Đình bước đi ra ngoài, đứng ngoài cửa sai người chuẩn bị một bộ y phục.

Còn cô nương hạ độc kia vẫn đang quỳ trong sân, trong tay vẫn nắm chặt mảnh vải xé từ áo Hạ Thủy.

Hạ Dịch Đình không hiểu vì sao lại tiến lên, lấy mảnh vải từ tay thiếu nữ kia, rồi phân phó với người trong viện:
“Đem nàng ta xuống, không được để chết.”

“Vâng.”

Hạ Thổ ra tay lôi thiếu nữ đi, nàng ta hoảng hốt kêu gào:
“Thiếu chủ tha mạng, ta không cố ý, Hạ Thủy, tha cho ta đi…”

Tiếng kêu vang vọng rất xa.

Hạ Dịch Đình nhìn mảnh vải trong tay, sững sờ xuất thần.

Hai lớp vải phân biệt rất rõ, bên trong chính là xé từ quần lót của Kiều Ngọc Giai.

Hắn đưa tay khẽ vuốt, thậm chí còn có thể cảm nhận được… cảm giác trơn mịn của làn da nàng.

Lúc này Hạ Mộc trở về, trên tay mang theo một bộ y phục.

Thấy thiếu chủ Hạ gia vậy mà đang cầm mảnh vải bị xé từ y phục Hạ Thủy, hắn không khỏi kinh ngạc, trong lòng cảm thấy khó tin.

Thấy Hạ Mộc đi tới, Hạ Dịch Đình vội vàng nhét mảnh vải vào trong tay áo, ánh mắt thoáng hiện vẻ bối rối, song chỉ chớp mắt đã khôi phục như thường.

Hạ Mộc trông thấy thì càng không dám nhiều lời.

Hắn bước lên định đưa y phục vào, thì nghe tiếng Hạ Dịch Đình trầm thấp, mang theo sự không vui:
“Đưa y phục cho ta, rồi tự xuống lĩnh phạt.”

Hạ Mộc kính cẩn dâng y phục cho Hạ Dịch Đình, rồi lặng lẽ đi lĩnh phạt.

Thế nhưng… đến khi chịu phạt xong, trở về nằm dài trên giường, hắn vẫn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc mình sai ở chỗ nào, vì sao lại bị phạt?

Đêm đó, Hạ Thổ cùng phòng trở về, Hạ Mộc mang gương mặt đầy nghi hoặc kể lại rằng mình không biết sai ở đâu.

Hết

Chương 13: Ngoại Truyện Về Kiều Ngọc Giai.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page