Danh sách chương

Ngoại Truyện - Nữ Sát Thủ Xuyên Không

Chương 1: Ngoại truyện – Bắc Triều bao vây Kiều Gia Thôn

Đọc truyện chính tại đây trước nhé cả nhà: https://truyenhn.com/truyen/nu-sat-thu-xuyen-khong/

Ngoại Truyện về Kiều Ngọc Giai.

Năm ấy, Kiều Ngọc Giai vừa tròn mười hai tuổi.

Đầu xuân, ánh dương ấm áp, trong sân nhà họ Kiều, bốn người Kiều Ngọc Giai, Kiều Ngọc Nam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục ngồi ngay ngắn quanh chiếc bàn nhỏ… cùng nhau ăn sữa chua.

“Không biết bao giờ Nhị tỷ mới về, đi đã lâu lắm rồi.”

Kiều Ngọc Nam ủ rũ, tinh thần sa sút chẳng vui vẻ nổi.

Kiều Ngọc Giai bật cười nhìn muội muội:

“Chắc cũng sắp rồi, bây giờ muội có thể chuẩn bị đồ đạc được rồi đấy.”

“Dạ? Chuẩn bị cái gì cơ? Sao lại phải chuẩn bị?”

Kiều Ngọc Nam tròn mắt, ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Tiểu Ngũ, Tiểu Lục và Kiều Ngọc Giai cùng nhau bật cười, Tiểu Lục nói:

“Tứ tỷ chẳng biết gì cả, xem ra ngoài chuyện ăn uống thì tỷ đúng là không để tâm đến gì khác.”

Kiều Ngọc Nam liếc mắt, tay nhanh như chớp kéo hũ sữa chua trước mặt Tiểu Lục về phía mình:

“Nghe ngươi nói thế, chắc là không muốn ăn rồi, vậy thì khỏi ăn, để ta ăn cho.”

Tiểu Lục không chịu thua, lại đưa tay giật về:

“Tứ tỷ, sao tỷ nhỏ nhen thế, ta chỉ nói đùa thôi mà.”

Kiều Ngọc Nam giữ chặt không buông, ánh mắt hung hăng giả vờ dữ tợn trừng đệ đệ:

“Muốn ăn sữa chua thì nói rõ cho ta, vừa rồi Tam tỷ có ý gì, sao lại phải thu dọn đồ đạc?”

Tiểu Ngũ chen lời:

“Tứ tỷ, Đại tỷ mang thai rồi, Nhị tỷ nói thân thể Đại tỷ không được khoẻ, cần cha nương đến chăm sóc, đến lúc ấy chúng ta cũng sẽ theo cùng.”

“Thật sao?”

Kiều Ngọc Nam lập tức tươi cười rạng rỡ.

Kiều Ngọc Giai nói:

“Đương nhiên là thật, chắc chắn cha nương sẽ đưa chúng ta theo. Nghe nói biên giới đang có chiến sự, người Bắc Triều vẫn chẳng chịu yên, không biết còn đánh đến bao giờ.”

“Kiều Gia Thôn chúng ta lại gần biên cảnh, đúng lúc Nhị tỷ nói Đại tỷ không có ai chăm sóc, chúng ta theo đến kinh thành, cũng coi như an toàn hơn.”

“Có lẽ… sẽ không đánh tới đây chứ?”

Kiều Ngọc Nam hơi chần chừ.

Kiều Ngọc Giai khẽ nhún vai:

“Cái đó thì không biết, chỉ mong đừng đánh tới. Dân chúng sống đã đủ khổ cực rồi.”

“Nhưng… mấy ngày trước ta lên trấn, nghe nói đã công phá được mấy toà thành, không biết là thật hay giả.”

Mọi người còn đang bàn luận thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào náo động, xen lẫn tiếng kêu kinh hãi.

Bốn người vội đứng bật dậy, nghi hoặc nhìn ra ngoài, chưa kịp nghĩ nhiều đã muốn xông ra xem.

Nhưng vừa bước đến cổng lớn thì bị Tiểu Lưu Thị cùng Kiều Hồ chặn lại.

Mặt mày hai người tái nhợt bước vào, Kiều Hồ tiện tay lập tức đóng chặt cửa.

“Cha, nương, có chuyện gì vậy ạ?”

Kiều Ngọc Giai lo lắng hỏi:

“Sao sắc mặt lại tái thế này, có phải trong người không khoẻ không ạ?”

“Ta…”

Tiểu Lưu Thị lời còn chưa kịp thốt ra, bên ngoài đã vang lên những tiếng chấn động rùng rợn.

Bà hoảng hốt vô cùng, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm vào con trai con gái, nước mắt sắp tuôn trào, giọng lắp bắp:
“Bắc Triều… đã tấn công vào rồi. Các con… lát nữa các con phải cẩn thận, nếu có cơ hội thoát, thì lập tức chạy đi.”

Kiều Ngọc Giai chau mày:

“Lúc Nhị tỷ đi có để lại người thủ hộ, giờ Bắc Triều xông tới, những người đó ắt sẽ đến cứu chúng ta.”

“Cha, nương, người mang Ngọc Nam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục đi trước, con ra ngoài xem thử.”

Tiểu Lưu Thị vội vã giữ chặt tay Kiều Ngọc Giai, sống chết không buông:

“Không được đi, tuyệt đối không được đi.”

Ngoài kia kẻ nào kẻ nấy đều lăm lăm đao kiếm.

“Nương yên tâm, con có chút võ công. Nếu quả thật không địch lại, con cũng có thể bảo toàn bản thân, tuyệt đối sẽ giữ mình an toàn.”

“Tiểu Ngũ, Tiểu Lục còn nhỏ, Ngọc Nam cũng còn nhỏ, người cùng cha đưa bọn họ đi trốn, hoặc tìm cách chạy khỏi nơi này đi.”

Kiều Ngọc Giai nói.

Kiều Hồ lắc đầu, mặt mày như tro tàn:

“Không kịp nữa rồi. Lúc ta và nương các con chạy về, thôn… đã bị bao vây, họ có rất nhiều người.”

Kiều Ngọc Giai có chút sốt ruột:

“Vậy người cứ trốn trước, đến khi có cơ hội, con sẽ đi cùng bọn họ.”

“Không được! Con vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

Kiều Hồ gằn giọng cự tuyệt.

Mấy người còn đang nói, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa dồn dập:
“Mở cửa! Mau mở cửa! Bằng không lão tử không khách sáo đâu.”

Kiều Hồ nặng nề thở dài, ông nhìn Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Kiều Ngọc Nam và Kiều Ngọc Giai, hạ giọng dặn:
“Bốn đứa mau đi trốn, ta và nương các con ra ngoài đối phó.”

“Không được!”

Kiều Ngọc Giai lập tức từ chối.

Kiều Ngọc Nam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cũng đều lắc đầu không chịu.

Cuối cùng đôi bên còn chưa phân định thì… cửa đã bị đá tung.

Mặt kẻ dẫn đầu mang vết sẹo dài, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung hãn.

Hắn không nói lời thừa, chỉ vung tay với đám người phía sau:
“Lôi bọn chúng đi.”

Có kẻ tiến lên bắt người.

Kiều Ngọc Giai lập tức chắn trước mặt mọi người, sát khí bao phủ.

Thế nhưng nàng suy cho cùng mới chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, từ trước tới nay chưa từng giết người.

Khí thế dù bức người, nhưng đối với những kẻ giết người không chớp mắt này lại không hề có chút uy hiếp nào.

Một tên xông đến muốn bắt Tiểu Lưu Thị, Kiều Ngọc Giai vung chân đá ra.

Đối phương bất ngờ, bị hất ngã.

Nhưng trong lòng Kiều Ngọc Giai không hề có lấy một tia hả hê, ngược lại càng thêm tuyệt vọng, bởi vừa rồi, nàng thoáng nhìn thấy ngoài cửa, trên mặt đất đã nằm la liệt thi thể, chính là những thủ hạ mà Nhị tỷ để lại.

Những người ấy vốn là đến để bảo vệ họ, nhưng đều đã chết dưới đao Bắc Triều.

Hết

Chương 1: Ngoại truyện – Bắc Triều bao vây Kiều Gia Thôn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page