Cất gương đi, Lý Tùng La ủ rũ tựa cằm lên vai Tạ Phù Cừ, đồng thời ngón tay vô thức lại khẽ mân mê môi mình. Ngay lập tức, vết thương bị kích thích, đau đến mức nàng phải “xì xì” hít vào.
Trong ba lô chắc là có thảo dược trị thương.
Trước khi lên đường, Lý Tùng La sợ mình hoặc “một bản thân khác” bị thương, nên đã nhét rất nhiều thảo dược vào trong ba lô. Chúng được hệ thống bỏ chung vào một ô, không chiếm nhiều chỗ.
Nhưng phiền là khi cần tìm thì tốn sức, mà lúc này Lý Tùng La không muốn tốn chút sức lực nào.
Nàng ôm cổ Tạ Phù Cừ, ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn hệ thống đang hiển thị số ngày.
Còn lại 780 ngày.
Không biết đã đi bao lâu, đến khi trời hoàn toàn tối hẳn thì bão tuyết mới dừng.
Lý Tùng La mơ mơ màng màng bị Tạ Phù Cừ đặt xuống đất, thăng bằng kém nên ngã thẳng vào đống tuyết.
Lớp tuyết nhanh chóng vùi lên đến tận cổ, chỉ còn lộ ra một cái đầu đội mũ đỏ ngơ ngác, ngẩng mặt nhìn Tạ Phù Cừ.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy bầu trời sau lưng hắn. Đêm nay trời trong đến lạ, những ngôi sao giống hệt trong các bộ phim tài liệu mà nàng từng xem… không, còn rõ ràng và đẹp đẽ hơn nhiều.
Một bầu trời có thể dùng từ “lộng lẫy huy hoàng” để hình dung.
Lý Tùng La cứ ngẩn ngơ nhìn mãi, cho đến khi Tạ Phù Cừ như nhổ củ cải, “lôi” nàng ra khỏi đống tuyết, rồi xách vai nàng lắc lắc, giũ sạch lớp tuyết bám trên quần áo.
Ánh mắt nàng lúc này mới chậm rãi rời khỏi bầu trời, chuyển sang gương mặt Tạ Phù Cừ. Nàng vừa định nói vài lời cảm thán thì hắn lại bất ngờ áp sát khuôn mặt.
Khoảng cách cực gần, chóp mũi hắn gần như chạm vào môi nàng.
Áo choàng phòng ngự giữ ấm quá tốt, nên lúc này trên người Lý Tùng La ấm áp vô cùng.
Chóp mũi lạnh băng của Tạ Phù Cừ bất ngờ chạm tới, làm nàng rùng mình một cái, theo phản xạ ngửa người tránh ra——kết quả lại ngồi phịch xuống cái hố tuyết mình vừa ngã tạo ra.
Tạ Phù Cừ vẫn đứng yên, không ngã. Đồng tử hắn khẽ xoay xuống dưới, rõ ràng là một tư thế “nhìn”.
Có lẽ vì phần lớn cơ thể vẫn ở trạng thái tử vong, nên khi hắn đảo mắt xuống thì mí mắt vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng phía trước, không hề nhúc nhích.
Chỉ có đồng tử di chuyển mà mí mắt không theo, biểu cảm này cho dù gương mặt có đẹp đến đâu cũng mang lại cảm giác quái dị.
Huống hồ trong lúc mắt hắn xoay chuyển, còn lộ ra những mạch máu đan xen tối màu ở rìa tròng mắt.
Ánh sáng trắng thuần khiết của sao trời, trăng và tuyết cùng chiếu rọi, khiến làn da chàng trai trắng bệch như giấy.
Đến cả vóc dáng và gương mặt quá mức hoàn hảo chuẩn xác kia, trong đêm tối lại hiện ra vẻ phi nhân loại, âm u và quỷ dị.
Lý Tùng La lười đứng dậy, cũng chẳng thấy biểu cảm quái dị kia có gì đáng sợ.
Nàng co gối ngồi ngay ngắn, vỗ vỗ mấy hạt tuyết dính trong lòng bàn tay, chỗ da áp xuống mặt đất đã bị lạnh đến đỏ ửng, có vài chỗ còn trầy xước nhẹ, nhưng vì quá lạnh nên nàng chẳng thấy đau mấy.
Nàng đưa bàn tay lên thổi phù phù, lẩm bẩm: “Không biết còn có thể gặp lại Lâm Quý Hạ bọn họ không, ăn thịt nướng nhiều quá rồi, ta muốn ăn canh rau mà tên yêu quái trong thương đoàn kia nấu ghê.”
Lý Tùng La không nhớ rõ tên gã yêu quái đó, chỉ mơ hồ nhớ trên đầu gã luôn lơ lửng con số hảo cảm hơn tám mươi, nhưng mỗi lần mang cơm cho nàng lại chẳng bao giờ chịu mở miệng nói một câu.
Nàng chưa từng nghĩ đến khả năng gã là sợ mình, mà chỉ cho rằng gã sợ Nguyệt Sơn. Dù sao ngoại hình hổ lớn cũng khá đáng sợ.
Tạ Phù Cừ bước đến trước mặt, khom người xuống, kéo tay nàng khẽ nắm lấy.
Lòng bàn tay hắn vốn chẳng ấm, thậm chí còn không bằng áo choàng của Lý Tùng La. Nhưng khi nắm lấy tay nàng, Tạ Phù Cừ chậm rãi cúi xuống, liếm nhẹ lên môi dưới của nàng.
Hắn liếm chính xác ngay vết nứt trên môi dưới, đầu lưỡi và đôi môi của hắn lại nóng rực. Cả hai đều mở to mắt, Tạ Phù Cừ thì bởi hắn vốn không nhìn thấy nên lúc nào mắt cũng mở, còn Lý Tùng La thì vì chưa kịp phản ứng.
Khi trên môi không truyền đến cảm giác đau, nàng còn suýt nghĩ rằng Tạ Phù Cừ định hôn mình.
Nhưng hắn chỉ lặp đi lặp lại, dùng lưỡi liếm vài lần lên vết thương nơi môi nàng, mùi máu nhàn nhạt, mang theo vị ngọt tanh lan tràn trong miệng. Ngay cả Tạ Phù Cừ cũng cảm nhận được một cơn đau nhói rõ rệt nơi môi mình.
Khi hắn kề sát Lý Tùng La, nàng đau thì hắn cũng đau.
Trong ngàn năm dài dằng dặc, tịch mịch và vô vị của cái chết, đây là lần đầu tiên Tạ Phù Cừ cảm nhận rõ rệt một cơn đau đến thế.
Cơn đau ấy lại khơi dậy trong lòng hắn một loại hưng phấn khác thường. Hắn cúi đầu thấp hơn, ngậm lấy cánh môi mềm mại đang đau rát ấy, đối với Tạ Phù Cừ, người đã quá lâu không có cảm giác, thì nỗi đau và vị ngọt của kẹo chẳng khác gì nhau.
You cannot copy content of this page
Bình luận