Danh sách chương

Nàng vẫn đang nằm trên lưng Tạ Phù Cừ —— nhưng giờ đây hắn đã tỉnh táo hơn nhiều, còn biết che ô cho nàng. Tuy vẫn lạnh, nhưng dù sao cũng hơn là để nàng dầm mưa.

Nguyệt Sơn thì không được may mắn như thế, cúi đầu lững thững trong màn mưa, lông trắng ướt sũng, xẹp xuống thành từng mảng, khiến cả cơ thể nó nhìn nhỏ đi nhiều, không còn dáng vẻ oai phong thường ngày nữa.

Lý Tùng La đưa tay ra khỏi tán ô, sờ thử lên bộ lông trắng của Nguyệt Sơn, chỉ chạm một cái đã ướt lạnh thấu xương.

Nàng lập tức rụt tay lại, áp lên cổ Tạ Phù Cừ.

Hắn không chút phản ứng, trái lại chính Lý Tùng La bị cái lạnh nơi cổ hắn làm cả cánh tay run lên. 

Nàng thu tay về, lại nằm bẹp trên lưng hắn ngẩn ngơ một lúc, rồi nhanh chóng cảm thấy cơn buồn ngủ kỳ lạ ập đến.

Cơn buồn ngủ ập đến khiến Lý Tùng La nhận ra có gì đó không ổn, nàng cố gắng gượng tỉnh táo, đưa tay sờ lên trán, quả nhiên nóng hừng hực. Chẳng trách vừa thấy buồn ngủ vừa thấy cả người lúc nóng lúc lạnh, thì ra là phát sốt rồi.

Nàng còn suýt tưởng mình xuống địa ngục rồi; Lý Tùng La tự an ủi bản thân bằng cái suy nghĩ khổ sở mà vui đó.

Nàng lục lọi trong balo, trước khi đi đã gom được một đống thảo dược chữa thương trong kho ở Yêu thành. 

Hệ thống đều có chú thích cho từng loại, Lý Tùng La nhanh chóng tìm được loại có tác dụng hạ sốt, tiêu viêm, rút ra cầm trong tay.

Bên ngoài nhìn chẳng khác cỏ dại, nàng cầm lên ngắm nghía một hồi cũng chẳng thấy đặc biệt chỗ nào, bèn nhét vào miệng cắn một miếng.

Ngay khoảnh khắc cắn xuống cành lá, một mùi đắng chát hôi nồng không sao diễn tả nổi liền lan khắp khoang miệng. 

Lý Tùng La theo phản xạ khụy khụy mấy tiếng, không khống chế được mà nhổ cỏ thuốc trong miệng ra —— rồi rất nhanh bị cơn mưa dầm rửa trôi sạch sẽ.

Nàng bám chặt vai Tạ Phù Cừ, liên tục khụy khụy thêm mấy tiếng, khụy đến nỗi nước mắt ròng ròng, lại cúi đầu hít mũi, đem hết nước mắt lau sạch lên vai hắn.

Trong tay vẫn còn hơn nửa đống cỏ thuốc, nàng dứt khoát nhét thẳng vào miệng Tạ Phù Cừ.

Kiếm tiên cứu thế rõ ràng cũng chịu không nổi cái mùi vị này, mới nhai được hai cái đã quay mặt đi, mặt không cảm xúc phun hết ra. 

Sau đó cơ mặt hắn còn căng cứng, những mạch máu đậm màu trên cổ nổi hằn lên, thậm chí lan đến tận gò má, trông hết sức âm u đáng sợ.

Lý Tùng La lầm bầm: “Đến quỷ còn không ăn, cái thứ gì đây chứ ——”

“Chẳng lẽ Yêu giới phong thủy có vấn đề? Hay là gần Ma giới quá nên bị ảnh hưởng?”

Không thì khó mà giải thích nổi, vì sao ở Yêu giới tất cả thảo dược chữa bệnh nàng nếm qua đều đắng khủng khiếp không sao tả được.

Giờ nhớ lại, thứ duy nhất khiến Lý Tùng La thấy có thể chấp nhận được lại chính là cái lá phượng hoàng gì đó Tạ Phù Cừ tìm về cho nàng ở ngôi làng yếu yêu quái lần trước, chỉ cần dán lên cổ là phát huy tác dụng.

Nàng cũng không biết Tạ Phù Cừ đã tìm nó ở đâu.

Hắn thì đúng là khổ sở đến cực điểm.

Cho dù đã nhổ hết thứ kia ra, nhưng cái vị đắng kỳ dị, hôi nồng phức tạp ấy vẫn quẩn quanh trong miệng, dai dẳng không dứt.

Hắn bất mãn mở miệng: “Đắng chết đi được, Lý Tùng La.”

Lý Tùng La còn đang bới balo, lười viết chữ để đốt giấy cho hắn, nên qua loa đáp miệng: “Thuốc đắng dã tật, không đắng thì sao trị được bệnh chứ?”

Thực ra nàng cũng thấy đắng, nhưng không khó chịu bằng hắn. Bởi Lý Tùng La đã quen uống thuốc từ thời hiện đại, đông y tây y đều là thực đơn hằng ngày.

Chỉ là thuốc nàng uống phần lớn đều có đường bọc bên ngoài, còn loại cỏ thuốc này thì đắng hôi một cách trần trụi quá mức.

Nàng lục tiếp trong balo, cuối cùng tìm thấy kẹo —— loại mạch nha đã mua ở chợ Yêu thành hôm trước.

Ngăn đựng thức ăn trong balo có hiệu quả còn tốt hơn cả tủ lạnh, Lý Tùng La nhét mạch nha vào trong đó lâu như vậy mà nó chẳng hề tan chảy, mùi vị vẫn y nguyên như lúc nàng vừa mới mua về.

Nàng bẻ mạch nha làm đôi, một nửa tự ăn, nửa kia nhét vào miệng Tạ Phù Cừ.

Mạch nha dính răng lại khó tan, hai người vừa ăn vừa bận nhai nên chẳng còn hơi đâu mà nói chuyện.

Tạ Phù Cừ vừa cố sức nhai mạch nha, vừa ráng chừa chút khoảng trống trong miệng để nói: “Đường…… ngọt ngọt…… khó nuốt…… Lý Tùng La……”

Lý Tùng La chẳng đáp lời, chỉ tiện tay lại nhét thêm một cục mạch nha vào miệng hắn, triệt để chặn miệng không cho nói nữa.

Trời sụp tối rất nhanh, mưa nhỏ dần chuyển thành mưa âm u. Lý Tùng La nhảy xuống khỏi lưng Tạ Phù Cừ, duỗi tay chân vận động, rồi nhóm một đống lửa ngay tại chỗ.

Nguyệt Sơn hắt hơi một cái, bước đến gần đống lửa hong khô lông. Nó đứng quá gần, đến nỗi lông trên đầu còn bị hơ quăn lại. Lý Tùng La chẳng rảnh mà cười nó, bản thân cũng lười biếng ngồi bên lửa sưởi ấm đôi tay.

 

Hết

Chương 86:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page