Danh sách chương

Tuy nhiên họ không dám hạ trại quá sát bên Lý Tùng La, bởi yêu tộc đều có ý thức lãnh thổ rất mạnh, mà đại yêu càng cường đại thì càng coi trọng chuyện này. Tùy tiện xông vào lãnh địa đại yêu, rất có thể sẽ bị biến thành bữa khuya.

Sa mạc về chiều, màu cát hòa vào ánh hoàng hôn, nhiệt độ đang trong giai đoạn hạ xuống. 

Cát bị mặt trời nung nóng pha lẫn với làn gió mát rượi, khiến người ta sinh ra một ảo giác dễ chịu như thể nơi này có thể ở được lâu dài.

Nguyễn Ô Tước nằm dài trên cát, nheo mắt ngắm bầu trời, rồi trông thấy gương mặt Lâm Quý Hạ ghé lại. 

Mái tóc song đuôi của cô ta buông xuống hai bên vai, trong cảnh hỗn loạn của sa mạc mà vẫn gọn gàng, chót bím còn đính ngọc hình hoa, lóe sáng chói mắt đến mức khiến gã không mở nổi mắt ra.

Nguyễn Ô Tước muốn làm một cú bật dậy như cá chép, nhưng eo vừa mới dùng sức, chỗ da thịt mới mọc liền đau nhói. Gã “ái da” một tiếng, rồi lại dang hai cánh tay nằm bẹp xuống cát.

Gã mỉm cười nói với Lâm Quý Hạ: “Ta không sao, chẳng đau chút nào. Ta là tiên, tiên tộc đều thế, cho dù là tiên yếu nhất cũng bất tử bất diệt.”

Lâm Quý Hạ không nói gì nữa, ngồi xuống bên cạnh gã.

Nguyễn Ô Tước nhìn ra tâm trạng cô ta không tốt, liền cố tìm lời an ủi: “Ngươi đừng áy náy, chẳng phải trước khi xuất phát chúng ta đã nói rõ rồi sao? Làm túi máu di động cho ngươi là giá trị duy nhất của ta, ta cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn là ta tự đề nghị. Ở yêu giới nguy hiểm hơn tiên tộc nhiều, ngươi đi theo ta một chuyến, ta đã lời to rồi…”

Lâm Quý Hạ nghi hoặc: “Nàng đang làm gì vậy?”

Nguyễn Ô Tước sững lại, nhìn theo hướng mắt cô ta thì thấy Lý Tùng La đội sọ thú, đang ngồi xổm trước mặt lạc đà bất động.

Nguyễn Ô Tước: “?”

Đôi mắt lạc đà rất to, lông mi dài đến mức khoa trương.

Thân hình thì bất thường mà to lớn, nói chung chẳng giống những con lạc đà mà Lý Tùng La từng thấy trên kênh động vật, không chỉ to hơn nhiều, mà về diện mạo trông cũng đẹp đẽ hơn hẳn.

Hơn nữa, trên đỉnh đầu mỗi con lạc đà đều lơ lửng những con số, ít nhất cũng là 89.

Còn có cả 100.

Người yêu thích ta, cho dù là yêu, thì có thể xấu xa đến mức nào chứ? Ta hỏi vậy thôi.

Lý Tùng La chắp tay, dáng vẻ thành kính, rồi lấy cỏ khô mà Nguyệt Sơn thường gặm để mài răng, đưa cho lạc đà ăn. 

Nguyệt Sơn chẳng thèm để ý đến hành động này của nàng, vì con hổ dũng cảm và thông minh có thể tự mình tìm được thức ăn ngon, nó chẳng buồn để mắt đến mấy cọng cỏ khô xác xơ ấy.

Nó chuyên chú bới móc trong hố đen cháy rụi, tìm xem còn sót khúc xương nào ăn được không.

Lạc đà há miệng nhai lấy nhai để đống cỏ mà Lý Tùng La đưa cho.

Chúng là loài yêu thú cấp thấp, còn dưới cả tiểu yêu, có chút giống dã thú phiên bản cường hóa.

Ở phía xa, vài kẻ chủ lực trong thương đội tụ lại với nhau, lặng lẽ nhìn cảnh Lý Tùng La cho lạc đà ăn cỏ.

Một con yêu quái trong đoàn do dự nhìn về phía thủ lĩnh: “Đại ca… phải làm sao đây? Vị đại vương kia hình như để mắt đến lạc đà của chúng ta rồi.”

Thủ lĩnh yêu quái trầm mặc.

Những con yêu còn lại liếc nhìn nhau, nhỏ giọng bàn bạc.

“Hay là… ta dâng lạc đà cho nàng ta đi?”

“Nhưng nếu đem lạc đà cho nàng ta, chúng ta lấy gì chở hàng? Hạt giống lúa vốn không thể cho vào pháp khí trữ vật được…”

“Đồ ngốc! Ngươi đâu đánh lại nàng ta, không chủ động dâng lên, chẳng lẽ còn chờ bị cướp sao?”

……

Ý kiến trong thương đội không thể thống nhất, chẳng bao lâu đã tranh cãi ầm ĩ.

Thế nhưng chỗ họ dựng trại lại quá gần Lý Tùng La, nên chẳng con yêu nào dám to tiếng. 

Cảnh tượng nàng ném hỏa cầu giết sạch đàn kền kền vẫn còn rành rành trong mắt bọn họ, huống hồ con hổ to nàng nuôi giờ vẫn còn đang đào bới xương kền kền!

Không có yêu nào muốn biến thành bữa khuya của con hổ tối nay.

Lý Tùng La cho lạc đà ăn được một lúc, thấy chán thì phủi phủi quần áo đứng dậy, quay đầu lại liền thấy một hàng người… à không, một hàng yêu đang đứng phía sau mình.

Bọn họ ai nấy vẻ mặt đều phức tạp, chỉ có nữ kiếm tu nhân tộc duy nhất Lâm Quý Hạ là bình tĩnh nhất. Trên đầu cô ta lơ lửng con số to tướng 【93】.

Lần trước Lý Tùng La gặp Lâm Quý Hạ, con số trên đầu cô ta mới chỉ là 【78】 mà thôi.

Sự thay đổi của con số khiến Lý Tùng La đối với Lâm Quý Hạ cũng tăng thêm hảo cảm. Bởi nàng vốn thích những người có “gu”, mà đã thích mình thì hiển nhiên là có gu, nên Lý Tùng La chủ động mở lời: “Tìm ta có chuyện gì không?”

Lâm Quý Hạ mặt không biểu cảm: “Muốn hỏi ngươi định đi đâu tiếp theo.”

 

Hết

Chương 77:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page