Danh sách chương

Chỉ vài phút sau, mặt sông dần trở lại bình lặng.

Nguyệt Sơn ngậm con mồi bơi lên bờ, quẳng cái xác đã chết hẳn xuống trước mặt Lý Tùng La, rồi cúi đầu liếm bộ lông trên mình. Lý Tùng La tưởng rằng nó bị thương, nhất quyết tách đầu nó ra để ghé sát kiểm tra.

Nguyệt Sơn bực bội hừ một tiếng, dùng bàn chân to tát nàng lăn một vòng trên thảm cỏ dày mềm.

Đợi đến khi nàng lồm cồm bò dậy, Nguyệt Sơn đã không chịu nổi mà bỏ đi xa, lăn lộn trong bụi cỏ dày rậm để chà sạch vết máu trên người.

Dưới ánh trăng, mặt sông phản chiếu cả bầu trời sao lấp lánh, bùn cát cùng vệt máu đỏ vừa rồi đều biến mất, chỉ còn dòng nước róc rách chảy trôi.

Xác con yêu thú kia, sáng hôm sau trở thành bữa điểm tâm của Nguyệt Sơn.

Lý Tùng La nhìn lại ô hành lý, bên trong vẫn còn ghi “99+” phần thức ăn, liền cảm thấy mình quả thật đánh giá thấp Nguyệt Sơn rồi. 

Thực ra chẳng cần mang nhiều thế, con hổ lớn thông minh dũng mãnh này hoàn toàn có thể tự săn mồi.

Chờ khi hai người một hổ rời khỏi bờ sông, rất nhiều yêu thú mới bắt đầu lục tục kéo đến. 

Có loài đã có thể biến thành nửa người, có loài chỉ giữ nguyên hình thú, chúng chia cấp bậc theo sức mạnh mà đứng ở các đoạn sông khác nhau để uống nước.

Chỉ riêng khoảng đất mà tối hôm qua Lý Tùng La và Tạ Phù Cừ nghỉ lại thì bị bỏ trống. 

Yêu nào chỉ cần hơi tiến gần, đều có thể cảm nhận được luồng oán khí dữ tợn ngấm sâu trong đất, khiến bản năng phải sợ hãi, né tránh.

Buổi chiều, Lý Tùng La nhìn thấy sa mạc.

Cảnh tượng sa mạc so với những ngọn đồi phủ cỏ xanh lại càng có sức chấn động thị giác hơn nhiều, nàng vừa nhìn đã thấy tận cùng nơi đường chân trời chỉ còn ranh giới giữa cát và trời. 

Nguyệt Sơn hẳn chưa bao giờ thấy sa mạc, phấn khích lao ngay vào bãi cát, cào bới hăng say.

Lý Tùng La không kịp giữ vững khi nó lao tới, bị hất ngã lăn khỏi lưng.

Rơi xuống đất, nàng lại xui xẻo ngã vào một hố cát chảy mềm nhão, mới chỉ hai ba giây đã bị cát nuốt đến ngang hông. Tạ Phù Cừ lập tức sải bước đến, giống như nhổ củ cải, kéo phắt nàng ra khỏi hố cát.

Chân vừa chạm đất, Lý Tùng La vội vàng phủi cát bám đầy trên quần áo.

Đúng lúc ấy, Nguyệt Sơn kêu gào “ngao u… ngao u…” cầu cứu. Lý Tùng La ngoảnh đầu lại, mới thấy con hổ xui xẻo kia cũng đã lao xuống hố cát. 

Sống cả đời trong Yêu Thành, nó nào biết đến hiểm họa của cát chảy, còn tưởng bị một đại yêu không quen biết ngậm vào, hoảng hốt vùng vẫy điên cuồng.

Con hổ to xác, càng vùng vẫy thì lại càng lún nhanh hơn.

Tạ Phù Cừ bước tới, thẳng tay kéo nó ra khỏi hố cát, quăng xuống ngay bên cạnh Lý Tùng La. 

Nguyệt Sơn lồm cồm bò dậy, thân hình khổng lồ lập tức trốn ra phía sau Lý Tùng La, vừa rúc đầu vào lưng nàng vừa rên ư ử làm nũng, đòi được an ủi.

Buổi chiều, nắng trong sa mạc càng lúc càng gắt, oi bức khôn cùng, lại thêm hiểm nguy từ những hố cát chảy.

Những hố cát này trước khi giẫm lên thì chẳng khác gì mặt cát bình thường. Nhưng chỉ cần một chiếc lông chim rơi xuống, nó liền nhanh chóng sụt lún.

Bị cát chảy “nuốt” một lần, Nguyệt Sơn trở nên cực kỳ thận trọng. 

Mỗi bước đi đều trừng to đôi mắt, cau mày, trông vừa nghiêm nghị vừa dữ tợn mà chăm chú quan sát cát phía trước. Chỉ đến khi chắc chắn chỗ đặt chân an toàn, nó mới chậm rãi bước tiếp.

Đi kiểu này, tốc độ tất nhiên chậm hẳn.

Nhưng Lý Tùng La chẳng hề bận tâm. Để che nắng, nàng lại đội chiếc đầu lâu thú màu trắng kia lên đầu. 

Kích thước của nó vừa khít với đầu nàng, hai hốc mắt vừa vặn để lộ đôi mắt nàng ra ngoài. Lý Tùng La ngửa mặt nằm trên lưng Nguyệt Sơn đọc sách, gặp đoạn cảm động còn rơi nước mắt.

Tạ Phù Cừ đội mũ trùm, đi trong bóng râm của Nguyệt Sơn. Nó đi một bước, hắn thong thả đi theo hai bước. 

Thỉnh thoảng nghe thấy Lý Tùng La hít mũi khe khẽ trên lưng hổ, hắn cũng nhẹ nhàng thở theo, trong cái nóng hầm hập của sa mạc, chăm chú cảm nhận mùi hương trên người nàng đang thay đổi.

Lý Tùng La bị nắng nung mềm nhũn, trên quần áo toàn mùi mèo lớn.

Trong đầu Tạ Phù Cừ tự nhiên nảy ra từ “bánh mì nướng”, đồng thời nhớ lại một vài mảnh ký ức xa xưa: tiệm bánh trang trí loè loẹt, tủ kính sáng bóng, những ổ bánh vàng óng còn nghi ngút khói đặt trên giá gỗ.

Hương thơm ngọt ngào của bột mì phồng chín lan tỏa trong không khí.

Đêm xuống, nhiệt độ sa mạc tụt nhanh chóng.

Ban ngày nóng đến mức có thể rán trứng ngay trên cát, ban đêm lại lạnh buốt thấu xương, đủ để đông chết người. Lý Tùng La nằm giữa nền cát và bụng lông xù của Nguyệt Sơn, lom khom thắp nến.

Đã lâu rồi nàng chưa dùng đến nến trắng, nhìn tờ vàng mã sắp dùng hết, Lý Tùng La nghĩ mình không thể thiên vị, cả hai thứ đều phải dùng xen kẽ mới được.

 

Hết

Chương 72:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page