Danh sách chương

Bụng Nguyệt Sơn phập phồng theo nhịp thở, kéo theo cả Lý Tùng La cũng lên xuống theo. 

Nàng xoay người ngồi dậy, gỡ chiếc đầu lâu thú trên đầu xuống, lắc lắc đầu, mái tóc không dài cũng bị hất tung một vòng.

Dù đầu lâu kia mát lạnh, nhưng ngủ mà đội thì vẫn bí quá.

Tạ Phù Cừ ngồi trên bãi đất trống cạnh đầu Nguyệt Sơn, hơi cúi đầu, không biết đang làm gì. 

Lý Tùng La từ bụng hổ trượt xuống, chạy lại nằm gối lên chân hắn.

Chân Tạ Phù Cừ cứng hơn Nguyệt Sơn nhiều, Lý Tùng La vừa nằm vừa đưa tay sờ mặt hắn, đốt giấy hỏi: 【Ngủ chưa?】

Tạ Phù Cừ đáp: “Lý Tùng La, ta không ngủ.”

Lý Tùng La: 【Là không ngủ hay là không thể ngủ?】

Tạ Phù Cừ hỏi ngược: “Lý Tùng La, ngủ là gì?”

Lý Tùng La nghĩ một lúc, đốt giấy: 【Ngủ chính là nghỉ ngơi.】

Tờ giấy vàng cháy lên, làn khói trắng trong đêm xoay vòng, như một dải lụa mờ ảo quấn quanh người Tạ Phù Cừ.

Hắn trầm mặc suy nghĩ, cảm giác dựa vào oán khí như con chó hoang giữ thức ăn, cảnh giác không ngừng lượn vòng quanh. 

Một lúc lâu sau, dài đến mức Lý Tùng La đã sắp lơ mơ ngủ tiếp thì Tạ Phù Cừ cúi người, trong một tư thế vô cùng vặn vẹo, ôm chặt lấy nàng.

Hắn chẳng mấy để ý đến tư thế kỳ lạ đó có thể bẻ gãy cổ hay xương sống, một kẻ đã chết vốn không còn cảm giác đau đớn thì đâu quan tâm. Hắn chỉ muốn vô hạn gần gũi với “chính mình”.

Đối với Tạ Phù Cừ, đây chính là “nghỉ ngơi”.

Sáng hôm sau, Lý Tùng La nhóm lửa hâm nóng hai cái bánh thịt, cùng Tạ Phù Cừ chia nhau ăn, rồi lại cho Nguyệt Sơn ăn cỏ. Hai người một hổ lại tiếp tục lên đường.

Vẫn là Lý Tùng La cưỡi trên lưng Nguyệt Sơn, còn Tạ Phù Cừ thì nắm dây dắt đi. Lý Tùng La thỉnh thoảng quay đầu nhìn, ước chừng rằng họ đã đi được khá xa.

Bởi vì khi quay đầu lại, nàng đã không còn nhìn thấy chút bóng dáng nào của Yêu Thành.

Không rõ Tạ Phù Cừ chọn đi theo con đường nào, mà khi Lý Tùng La nhìn quanh thì thậm chí không thấy lối đi nào, chỉ có vô số sườn núi phủ đầy thảm cỏ xanh um.

Càng đi về phía trước, những triền núi càng thưa thớt, đến mức sau đó cả bụi cây cũng chẳng còn mấy.

Lý Tùng La đang nằm ngủ gà gật trên lưng Nguyệt Sơn, mơ màng cảm thấy con hổ dừng lại. Nàng dụi mắt ngồi dậy, phát hiện mình không hề ảo giác, Nguyệt Sơn cùng Tạ Phù Cừ đã dừng trước một con sông uốn lượn.

Bên bờ sông còn lưu lại nhiều dấu chân thú, nhưng chẳng thấy bóng dáng một sinh vật sống nào.

Nguyệt Sơn cúi đầu uống nước, thỉnh thoảng úp cả mặt xuống sông, khi ngẩng lên lại lắc mạnh đầu, hất cho Tạ Phù Cừ đứng cạnh ướt cả người.

Lý Tùng La đưa tay vuốt ve cái đầu to của Nguyệt Sơn, thật thần kỳ, nó chỉ cần lắc vài cái là lông trên đầu lập tức khô mềm, hoàn toàn không nhìn ra vừa mới nhúng nước.

Nàng trượt xuống khỏi lưng hổ, chạy lại đứng cạnh Tạ Phù Cừ. Chiếc mũ trùm của hắn đã bị thấm ướt, nước nhỏ tí tách theo mép tre đan.

Hắn chẳng mảy may để ý, chỉ cúi đầu đổ nước vào túi da.

Lý Tùng La đốt giấy nhắc hắn: 【Trong ô hành lý của chúng ta vẫn còn nhiều nước mà.】

Tạ Phù Cừ đáp: “Sắp vào sa mạc rồi, có dư vẫn hơn.”

Nghe vậy, Lý Tùng La cũng lấy những túi da trống trong hành lý ra, nhấn xuống sông để lấy nước.

Những bọt khí to nổi lộp bộp từ miệng túi da trào lên, Lý Tùng La đang thất thần nhìn mặt nước thì bỗng thấy gợn sóng lan ra. 

Cục “đá” vốn chìm dưới đáy sông bất ngờ duỗi người, lao vọt lên khỏi mặt nước, há to miệng cắn thẳng vào đầu nàng.

Thanh Liên Hoa kiếm xuyên qua đầu con yêu như đâm vào đậu phụ, nhẹ nhàng đến mức không tốn sức. Tay trái cầm kiếm, tay phải của Tạ Phù Cừ vẫn giữ túi da lấy nước.

Yêu quái bị xuyên thủng não lập tức chết ngắc, nửa thân dưới ngâm trong nước chỉ co giật vài cái rồi bất động. 

Tạ Phù Cừ vung tay ném cả quái vật lẫn thanh kiếm ra sau, rồi cúi đầu tiếp tục bình thản múc nước.

Lý Tùng La lắc đầu, mái tóc ướt sũng vì nước bắn tung tóe từ quái vật hất lên, từng giọt nước nhỏ tí tách bắn thẳng vào người Tạ Phù Cừ.

Nàng lắc vài cái rồi dừng, cảm thấy đầu óc choáng váng, đưa tay sờ lên gương mặt ướt đẫm, quay đầu nhìn về phía con quái vật đã bị Tạ Phù Cừ một kiếm giết gọn.

Trông nó có chút giống một con cá sấu.

Đến chiều tối, Lý Tùng La tìm được một khúc gỗ vừa tay, đem con quái vật kia nướng lên. 

Trước giờ nàng chưa từng làm đồ nướng, xử lý rất vụng về, may mà lần này ra ngoài mang theo khá nhiều gia vị, muối và tiêu đều có đủ.

Bầu trời chiều nhuộm một màu cam tối pha xanh lam, phản chiếu xuống mặt sông không sai một ly.

Khi dòng sông chảy, tựa như cả bầu trời cũng đang trôi đi.

 

Hết

Chương 70:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page