Danh sách chương

Trong chiến trường đầy nguy hiểm căng thẳng, gió mây biến ảo, hắn lại đang… nghịch cái đệm thịt ở chân Nguyệt Sơn.

Lý Tùng La: “……”

“Dù sao thì, ngươi thua rồi.” Nàng thu ánh mắt từ Tạ Phù Cừ, chuyển sang thiếu nữ nhân tộc đối diện.

Thiếu nữ cắn chặt môi, cánh tay rũ xuống vô lực, một lát sau mới buồn bã nói: “Đúng vậy, ta thua rồi.”

“Nhưng! Ta sẽ quay lại tìm ngươi!”

Lý Tùng La thấy khó hiểu: “Ngươi tìm ta làm gì?”

Thiếu nữ ánh mắt kiên định: “Ta sẽ quay lại so kiếm với ngươi.”

Lý Tùng La lại liếc sang kỹ năng Thiên thượng thiên hạ đệ nhất kiếm pháp của mình.

Tên kỹ năng đã gọi như thế rồi, thì sao có thể bị đánh bại được chứ? Đương nhiên là không thể!

Nàng khuyên nhủ: “Ngươi đã rất lợi hại rồi, nhưng tuyệt đối không thể thắng được ta đâu. Đừng đến tìm ta so kiếm nữa, hãy đi tìm người khác đi.”

Thiếu nữ vẫn bướng bỉnh: “Ta sẽ không từ bỏ! Chỉ có đánh bại được ngươi, ta mới cứu được người mà ta muốn cứu!”

Ánh mắt hai người giao nhau, Lý Tùng La đầy vẻ mơ hồ, còn trên gương mặt thiếu nữ kia vẫn tràn ngập sự kiên định.

Lý Tùng La chợt nhớ ra tiền nhiệm yêu vương hình như từng bắt nhốt không ít tiên tộc vào địa lao, trong lòng lập tức dấy lên một dự cảm kỳ lạ, liền hỏi: “…Ngươi muốn cứu ai?”

Thiếu nữ trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Hắn tên là Nguyễn Ô Tước, một vị tiên tộc, hiện đang bị giam trong địa lao của Bạt Thiệt địa ngục thành.”

Lý Tùng La không muốn bị kéo vào một phiền toái lâu dài, huống chi đối phương chỉ cần một tiên tộc mà thôi. Với nàng, tiên tộc chẳng có giá trị gì.

Thế là nàng trượt xuống lưng con hổ lớn —— vì Nguyệt Sơn quá cao, cú trượt này cũng chẳng dễ để đáp xuống. May có Tạ Phù Cừ ở phía dưới đưa tay đỡ, nàng mới được hắn lấy một cách vững vàng.

Dù không nhìn thấy, hắn vẫn đón nàng một cách chắc chắn.

Lý Tùng La nhảy ra khỏi vòng tay hắn, nói với thiếu nữ: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đến địa lao, ngươi có thể mang cái gì Tước đó đi.”

Tên mới nghe qua một lần, nàng chẳng nhớ nổi, chỉ nhớ loáng thoáng là gì đó có chữ “Tước” thì phải.

Thôi, không quan trọng.

Nàng tay trái dắt dây cương Nguyệt Sơn, tay phải nắm lấy Tạ Phù Cừ, đi trước dẫn đường. Thiếu nữ nhân tộc kia do dự một chút, cúi xuống nhặt lại thanh kiếm gãy ôm vào ngực, rồi chạy theo sau Lý Tùng La.

Nguyệt Sơn ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi trên con đường lớn giữa Yêu thành. Gió chiều thổi qua, chòm lông trắng mềm mại trên đỉnh đầu nó lắc lư như một bông bồ công anh.

Địa lao được xây dưới lòng đất, ẩm ướt lại lạnh lẽo. Vừa bước vào đã có luồng khí lạnh xộc thẳng vào tận xương tủy.

Hai bên song sắt đều trống rỗng, chỉ còn những dây khóa linh loang lổ vết máu từ trần buông xuống, lơ lửng trong những phòng giam trống trải.

Thị vệ đi trước dẫn đường. Vì Lý Tùng La chưa từng tới đây nên hắn ta vừa dẫn vừa giải thích: “Trước kia những tiên tộc bị giam ở đây đều đã được thả ra ngoài làm ruộng, ban đêm thì ngủ trong các cung điện bỏ trống. Còn những yêu quái hung hăng không chịu khuất phục thì đã bị đại vương thiêu chết, nên nhiều phòng giam trống không.”

“Vị tiên tộc mà ngài muốn tìm vốn cũng ở ngoài vườn trồng hoa, nhưng hôm kia là chính ngài ra lệnh nhốt hắn trở lại địa lao.”

Lý Tùng La bất ngờ, chỉ vào mình: “Hả? Ta ra lệnh nhốt à?”

Thị vệ gật đầu.

Cả đoàn đi tới tận nơi sâu nhất trong địa lao, bỗng nghe một tiếng reo hớn hở: “Hồ lô!” —— giọng vang dội, còn khỏe mạnh hơn cả Lý Tùng La.

Thị vệ lộ ra vẻ mặt vừa sợ vừa xấu hổ, lập tức né sang một bên. Chỉ thấy một kẻ tóc tai bù xù kiểu Thục Sơn quen thuộc đang cùng ba thị vệ yêu tộc ngồi… đánh mạt chược.

Hơn nữa hắn ta còn vừa ù bài.

Lý Tùng La quay đầu hỏi thiếu nữ nhân tộc: “Hắn chính là người ngươi muốn cứu?”

Khuôn mặt thiếu nữ vốn cứng rắn như núi thoáng chốc nứt vỡ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ta thật sự muốn lùi lại mấy bước, lắc đầu bảo “ta không quen hắn”.

Nhưng đúng lúc ấy, gã Thục Sơn kia đã ngẩng đầu thấy bọn họ, mắt sáng rực, bỏ mặc cả tiền thắng, lao tới ôm chặt lấy bắp chân thiếu nữ: “Quý Hạ, cuối cùng nàng cũng tới cứu ta —— á!”

Thiếu nữ phản ứng cực nhanh, ngay khoảnh khắc gã nhào tới liền tung một cước, đá bay gã ra. Gã đập vào tường, hét lên một tiếng thảm thiết giả tạo, lăn một vòng trên đất rồi lại nhanh chóng đứng dậy, chẳng hề hấn gì.

Những ngón tay từng bị cháy sém giờ đã hoàn toàn hồi phục. Tiên tộc quả nhiên năng lực khôi phục rất mạnh, huống chi lúc trước Lý Tùng La cũng chẳng nỡ ra tay quá nặng.

Lý Tùng La lùi lại một bước, dửng dưng nói: “Được rồi, ngươi dẫn hắn đi đi. Sau này đừng quay lại tìm ta tỉ kiếm nữa.”

 

Hết

Chương 65:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page