Đáng yêu quá!
Lý Tùng La thuận miệng hỏi: “Là muội muội hay đệ đệ vậy?”
Thành chủ Ngưu Khanh Địa Ngục thành cảm thấy cách hỏi này có chút kỳ quái, nhưng không dám chất vấn, đành thật thà trả lời: “Là muội muội, vốn được đặt tên là Nguyệt Sơn. Đại vương có thể đặt cho nó cái tên mới, nó cũng khá thông minh, gọi nhiều lần là sẽ nhớ ngay thôi.”
Lý Tùng La: “Tên này là ai đặt cho nó?”
Thành chủ kia ngập ngừng một lúc rồi mới nói thật: “Là mẫu thân nó đặt. Bởi vì tộc chúng ta vốn di cư từ Bạch Nguyệt Sơn, nên mới có cái tên ấy.”
Lý Tùng La yêu thích không rời, vuốt ve phần lông mềm nơi ngực con hổ, hờ hững nói: “Không cần đổi tên nữa, cứ gọi là Nguyệt Sơn đi —— Nguyệt Sơn~”
Con hổ trắng lắc lắc đầu, bộ lông trắng trên đầu cũng xù lên, giống hệt một quả bồ công anh khổng lồ.
Trước khi đến đây, Nguyệt Sơn đã được huấn luyện sơ qua. Nhận thấy Lý Tùng La thích mình, nó lập tức tự tin trổ tài “bắt tay”, một vuốt đè thẳng Lý Tùng La ngã nhào.
Thành chủ Ngưu Khanh Địa Ngục thành tim như nhảy khỏi lồng ngực, suýt thì ngất xỉu!
Xong rồi, xong rồi, thế là tiêu đời rồi.
Tộc Bạch Hổ bọn họ, e rằng ngày mai sẽ bị xoá tên khỏi Yêu giới mất thôi!
Lý Tùng La từ dưới móng vuốt mềm của Nguyệt Sơn chui ra, ngửi ngửi tay áo của mình.
Nàng chạy ngay về bên cạnh vương tọa, hào hứng giơ tay áo lên chạm sát mũi Tạ Phù Cừ: “Ngửi thử đi! Mùi mèo con đấy!”
Kỳ thực nàng chẳng cần đưa tay áo cho hắn, trên người nàng giờ đã tràn ngập mùi mèo con, là sự pha trộn của lúa, rơm khô và bánh mì lúa mạch.
Tạ Phù Cừ ngửi thấy mùi hương ấy thì hơi đói, hai hàm răng nghiến nhẹ vài cái, rất muốn cắn một miếng. Nhưng hắn nhớ rõ Lý Tùng La từng đốt giấy, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc cấm không được cắn nàng nữa.
Ý nghĩ của Lý Tùng La, ở một mức nào đó, hẳn cũng nên là ý nghĩ của hắn…
Hai dòng suy nghĩ đối lập va chạm trong đầu, làm cho đầu óc Tạ Phù Cừ lại “treo máy”. Hắn cúi gằm mặt xuống, đồng tử nhạt màu mờ mịt như phủ một tầng sương, dán chặt ánh nhìn vào bàn tay Lý Tùng La đang đưa tới. Nhưng tay áo ấy chỉ thoáng lướt qua trước mắt hắn rồi nhanh chóng rút về.
Về sau, những yêu quân khác cũng lần lượt dâng bảo vật, nhưng không thứ nào khiến Lý Tùng La biểu lộ sự yêu thích rõ rệt như khi đối diện với Nguyệt Sơn.
Lễ cống kết thúc. Theo quy củ trước kia, các yêu quân còn phải lưu lại Bạt Thiệt địa ngục thành sáu ngày nữa. Nhưng Lý Tùng La không muốn tiếp tục ứng phó, liền vung tay đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Đám yêu quân nghe được “lệnh trục khách” thì mừng rỡ vô cùng. Ngay buổi đầu đã chết mất hai thành chủ, ai còn dám nấn ná thêm?
Chỉ riêng thành chủ Ngưu Khanh Địa Ngục thành, trước khi đi còn đặc biệt đến gặp Nguyệt Sơn một lần. Bà ta xoa lên cái đầu to lớn — xét về tuổi tác trong yêu giới, con hổ này vẫn chỉ là chưa trưởng thành, rồi thở dài đầy cảm khái, dặn dò vài câu mới cùng thân vệ rời khỏi Bạt Thiệt địa ngục thành.
Những mỹ nhân được dâng tặng, phần lớn đồng ý ở lại tìm việc làm; một số ít thì rời đi, tiếp tục theo chủ cũ.
Với họ, làm việc quá mệt, thà quay về chịu cảnh bị đem tặng qua tặng lại còn hơn.
Số lượng thị nữ trong cung điện Bạt Thiệt địa ngục thành vì thế tăng lên chưa từng có. Lý Tùng La liền sai họ nhổ sạch những loài hoa lạ đắt tiền nhưng vô dụng trong vườn, thay vào đó trồng lúa và rau.
Lúa ở yêu giới có màu đỏ nhạt. Lý Tùng La tò mò hỏi thêm, Khuê Mộc liền giải thích: loại lúa này một năm có thể thu hoạch năm vụ.
Sản lượng rất cao, nhưng nhược điểm là hạt giống khó tìm. Thóc thu được chỉ có thể nấu ăn, không thể gieo để nhân giống.
Hạt giống chỉ tồn tại ở cực nam yêu giới. Hằng năm đều có những đoàn thương nhân Ác Mộng vượt qua sa mạc đỏ rực cực kỳ nguy hiểm, băng nguyên giá lạnh, rồi từ vùng cực nam ấy mang về số lượng lớn hạt giống.
Chỉ có những đại thành như Bạt Thiệt địa ngục thành mới đủ sức bỏ ra một khoản khổng lồ để mua hạt giống từ tay đoàn thương nhân Ác Mộng.
Khuê Mộc nhìn đám thị nữ trong vườn đang hăng hái vung cuốc, lo lắng nói: “Đại vương, ngài gieo một lần quá nhiều hạt giống rồi. Đoàn thương nhân Ác Mộng trăm năm mới vào cực nam một chuyến, e là chỗ giống này tiêu hao hết thì chúng ta sẽ không kịp mua mới.”
Nhưng Lý Tùng La hoàn toàn chẳng thấy lo lắng.
Nàng ngồi trên bậc thềm cao, cúi đầu tập trung dùng nan tre đan cho Tạ Phù Cừ một chiếc mũ che mặt, vừa làm vừa đáp: “Không có gì to tát.”
Thái độ nàng rất kiên quyết, khiến Khuê Mộc chỉ biết gãi sau gáy, rồi phải tạm lui xuống.
You cannot copy content of this page
Bình luận