Dẫn đầu phía trước là một con heo rừng yêu, đầu heo mọc nanh dài, đôi mắt ti hí lóe lên ánh nhìn đầy tà khí, hung hãn quan sát hai “cô nương” một cao một thấp đối diện.
Kẻ cao thì đeo mặt nạ, không thấy rõ dung mạo.
Kẻ thấp hơn mặc nam trang, đầu đội chiếc đầu lâu thú trắng toát, bên hông còn đeo một thanh bảo kiếm trông rất đẹp. Nhưng nhìn qua là biết đó là một cô nương, trông vô hại.
Đám yêu này đã nhắm sẵn hai kẻ xui xẻo ấy từ trước, lén theo sau suốt dọc đường. Thấy các nàng đi từ Đông thị sang Tây thị, mua đồ chẳng thèm hỏi giá, liền đoán ngay là loại tiểu yêu được nuông chiều, chẳng có kinh nghiệm.
Heo rừng yêu hung hăng giơ cây đao trong tay gõ xuống đất —— nhưng còn chưa kịp gõ thêm lần thứ hai, hắn ta đã cảm thấy cánh tay mình lạnh toát, rồi bỏng rát.
Phía sau bọn đàn em la hét thất thanh, hắn ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh tay cầm đao của mình, cả tay lẫn đao đã hóa thành tro bay theo gió.
Mãi tới lúc này, cơn đau mới ập đến, khiến hắn ta lăn lộn trên mặt đất, kêu gào thảm thiết.
Còn cô nương trông có vẻ vô hại —— Lý Tùng La —— thì đang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình vẫn còn bốc khói xanh, khuôn mặt hiện lên biểu cảm khó tin giống hệt những yêu quái đang vây xem.
Nàng hoàn toàn không ngờ mình lại có thể khống chế được hỏa thuật tốt đến vậy, thực sự chỉ đốt cháy mỗi cánh tay của heo rừng yêu.
Tuy trên đường đi nàng vẫn luôn luyện thử, nhưng vốn chưa từng gặp phải kẻ địch thật sự. Hầu hết yêu quái, vừa cảm nhận được oán khí trên người Tạ Phù Cừ từ xa mấy trăm mét, đều đã sợ đến mức lăn trốn chạy.
Lý Tùng La lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta thật sự là thiên tài?”
Chỉ trong thoáng chốc, nàng buông tay xuống, nét ngơ ngác yếu ớt ban đầu biến mất, thay vào đó là gương mặt sáng rỡ đầy tinh thần.
Nàng dùng thanh bảo kiếm bên hông chọc chọc vào đầu heo rừng yêu, giọng vừa yếu vừa non: “Cướp đây! Mau giao hết đồ trên người ra, bằng không các ngươi chết chắc, chết chắc luôn!”
Lý Tùng La vốn không giỏi chửi bới, cũng chưa từng có kinh nghiệm đi cướp bóc, cho nên nàng chỉ lặp lại mấy câu thoại trong phim kháng chiến mà hộ công thường xem lúc nghỉ ngơi. Lặp lại xong chính nàng cũng thấy chưa đủ lực dọa người, cau mày không vừa ý.
Thế nhưng heo rừng yêu đã khóc lóc, run rẩy giao nộp toàn bộ tiền bạc và pháp bảo trên người. Đám đàn em thấy ngay cả lão đại cũng chẳng địch lại, sợ hãi đến mức lần lượt quỳ xuống dập đầu, dâng hết tài vật.
Đám yêu quái kia quỳ quá nhanh, khiến Lý Tùng La chẳng còn cơ hội thể hiện, nàng chỉ biết bĩu môi, rồi bắt đầu thu chiến lợi phẩm.
Bọn yêu quái nghèo đến mức phải ra chặn đường cướp bóc, tất nhiên cũng chẳng có mấy món ra hồn.
Những thứ chúng dâng lên, Lý Tùng La lục tới lục lui, vẫn chẳng tìm được món nào nàng thích. Dù bên trong cũng có ít tiền, nhưng nàng vốn dĩ chưa bao giờ thiếu tiền, hơn nữa nàng cũng không thích tiền.
Nàng dùng vải gói mớ đồ linh tinh lại, chia thành hai phần: một phần tự mình xách, phần còn lại nhét vào tay Tạ Phù Cừ.
Hai người lúc vào hẻm thì tay không, lúc ra khỏi hẻm thì lỉnh kỉnh bao to bao nhỏ.
Lý Tùng La tiện tay đem đồ cướp được phát cho một nhóm tiểu yêu đang chơi trốn tìm, sau đó kéo Tạ Phù Cừ đi thẳng đến trước pho tượng.
Đến gần mới càng cảm nhận rõ sự cao lớn và uy nghiêm của bức tượng này, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với pho tượng họ từng thấy ở trấn nhỏ trước đó.
Xung quanh tượng, yêu quái tới lễ bái đông vô kể. Dưới chân tượng chất đầy tế phẩm: có hoa quả, bánh ngọt, kẹo, cả túi thơm và giấy thi cử.
Lý Tùng La nhặt lên một túi thơm mở ra xem, bên trong vậy mà lại có hai lọn tóc được buộc chung. Nàng chẳng hiểu tại sao trong túi hương lại đặt tóc, chỉ thấy khó hiểu rồi đành cất trả lại chỗ cũ.
Có một tiểu yêu lùn tịt đứng gần đó, miệng lẩm bẩm cầu xin tiên quân phù hộ cho nàng ta thi năm nay đỗ đạt.
Cũng có hai tiểu yêu nắm tay nhau, thành tâm khẩn cầu yêu quân ban cho họ sớm có con.
…
Khói hương không ngớt, lời khấn vái liên miên, vô hình trung ngưng tụ lại thành một nguồn sức mạnh tín ngưỡng khổng lồ, quấn quanh bức tượng cao lớn kia.
Nguồn sức mạnh ấy khiến pho tượng sáng lấp lánh, chẳng khác nào thần minh thực sự. Nhưng tất cả tín lực đó lại không hề rơi xuống người Tạ Phù Cừ hay Lý Tùng La dù chỉ một chút.
Lý Tùng La ngẩng mặt nhìn lên đầu tượng: rõ ràng là gương mặt của Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa Tiên Quân, thế nhưng bức tượng này lại chẳng có chút liên hệ nào với Tạ Phù Cừ.
Thậm chí không thể nói là “không giống”, mà rõ ràng đứng cạnh nhau, người ta hoàn toàn không thể tìm ra giữa pho tượng và hắn có bất kỳ điểm nào liên quan.
You cannot copy content of this page
Bình luận