Không biết là do thể chất người tu tiên vốn thế, hay là hắn đặc biệt rèn luyện thêm.
… Vòng eo quả thực thon đến vừa vặn.
Làn da hắn bóng loáng hoàn hảo, chẳng thấy nổi một nốt ruồi nào.
Dưới lớp da gần như trong suốt, từng mạch máu màu tím nhạt uốn lượn hiện rõ, giống như hình xăm kỳ dị, trải khắp cơ thể tráng kiện tựa như một pho tượng điêu khắc.
Lý Tùng La sững sờ nhìn mãi, đến khi nhận ra thì tay nàng đã đặt lên eo hắn từ lúc nào.
Tạ Phù Cừ chẳng phản ứng gì, gương mặt không chút biểu cảm, chỉ chăm chú chỉnh đống vải vóc, kéo phần váy đã tách ra rõ ràng lên người. Đối với bàn tay đang đặt trên eo mình, hắn thậm chí không có ý định để tâm.
Bởi vì, trong nhận thức của hắn —— tự mình chạm vào mình, vốn dĩ là chuyện bình thường.
Vạt lụa mềm mại của chiếc váy rơi xuống mu bàn tay Lý Tùng La, nàng lập tức bừng tỉnh như vừa tỉnh mộng, vội vàng rụt tay lại, trong mắt còn vương nét khó tin nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
Tạ Phù Cừ rõ ràng đã mặc y phục vào, nhưng hình ảnh nửa thân trên trần trụi khi hắn vừa cởi áo vẫn còn in sâu trong đầu Lý Tùng La. Nàng nhìn bàn tay mình, rồi lại nhìn về phía hắn đang mặc váy.
Trong đầu nàng lại tự động hiện ra hình dáng Tạ Phù Cừ không mặc gì.
Lý Tùng La khẽ đánh một cái vào lòng bàn tay, vừa đánh vừa tự khinh bỉ: “Ngay cả thân thể của chính mình cũng thèm muốn! Thật đúng là quá thường tình rồi, Lý Tùng La!”
Bộ váy kia, mặc lên người Tạ Phù Cừ vậy mà lại miễn cưỡng xem như vừa vặn. Phần tà váy bị bóng tối sâu thẳm nuốt mất, trông cũng chẳng hề vướng víu.
Hơn nữa, còn khá đẹp.
Đa phần có lẽ là nhờ gương mặt hắn vốn dĩ đã đẹp, tuy không phải kiểu “nam nhân có dung mạo nữ tử”, nhưng những đường nét tinh xảo kia vốn có phần tương đồng. Thêm vào đó, mái tóc hắn lại dài đến mức kinh người.
Điểm duy nhất không hoàn hảo chính là vóc dáng. Đôi vai rộng của hắn khiến chiếc váy bị kéo căng, kết hợp cùng hàng mày sắc nhọn và hốc mắt sâu, toát ra một loại khí thế mơ hồ, sắc bén, nửa nam nửa nữ.
Lý Tùng La nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng thấy gương mặt Tạ Phù Cừ quá mức chói mắt.
Nàng bèn lục trong kho báu của vị Yêu Quân tiền nhiệm ra một chiếc mặt nạ, úp lên mặt hắn.
Mặt nạ vừa chạm vào đã lập tức biến đổi hình dáng, hoàn toàn ôm khít khuôn mặt Tạ Phù Cừ, che kín toàn bộ ngũ quan. Lý Tùng La lùi lại hai bước, nhìn ngắm một hồi rồi gật đầu hài lòng.
Trong phần giới thiệu, hệ thống ghi chú chiếc mặt nạ này là pháp khí chuyên dùng để ẩn giấu thân phận, sau khi đeo lên thì dù người khác vận dụng linh lực hay pháp thuật cũng không thể thấy được dung mạo thật phía sau.
Nàng làm vậy không phải vì nhất thời muốn “tô điểm cho chính mình”, mà là bởi vì nàng muốn đi dạo phố.
Đã làm Đại Vương của Bạt Thiệt Địa Ngục thành mấy ngày, thế mà nàng còn chưa từng bước ra khỏi cung điện để ngắm nghía thành trì này một lần.
Không dẫn theo thị nữ, chỉ có Lý Tùng La và Tạ Phù Cừ cùng đi.
Lý Tùng La buộc gọn mái tóc ngang vai thành một đuôi ngựa, khoác lên người bộ y phục của đám thị vệ trong cung.
Thẩm mỹ của vị Yêu Quân tiền nhiệm quả thực không tệ, chẳng những cung điện xây vô cùng hoa lệ, ngay cả “đồng phục làm việc” của thị nữ, thị vệ cũng được thiết kế tinh xảo đẹp mắt.
Bộ y phục của thị vệ so với váy áo của thị nữ lại càng tiện dụng, trông như phiên bản cải tiến của phi ngư phục, phối sắc đỏ tươi và đen tuyền, màu sắc đối lập mạnh mẽ nhưng lại rất bắt mắt và hợp thời.
Lý Tùng La kéo Tạ Phù Cừ ra khỏi cổng cung điện, ngay lập tức đập vào mắt là con đường rộng rãi sạch sẽ.
Hai bên đường, cửa hiệu san sát, trên cao treo đầy lồng đèn muôn màu, lơ lửng trong đêm như những con sứa biển trôi nổi, chập chờn bất định.
Lý Tùng La ngẩng đầu nhìn đèn lồng thì bật ra một tiếng “oa”, lại thấy vầng trăng khổng lồ treo ngay phía trên, nàng không nhịn được “oa” thêm lần nữa.
Lý Tùng La reo lên: “Siêu siêu siêu trăng cực bự!”
Nàng đốt giấy đưa cho Tạ Phù Cừ, kể cho hắn biết mình vừa nhìn thấy gì.
Hắn mang mặt nạ, trong làn khói trắng từ giấy vàng cháy ra, chậm rãi ngẩng đầu, làm ra dáng đang ngước nhìn trời.
Tuy hắn chẳng thể thấy được gì, nhưng nhờ lời miêu tả của nàng, trong đầu hắn chợt thoáng hiện một vài mảnh ký ức mơ hồ.
Hắn dường như từng thấy qua cái gọi là 【siêu siêu siêu trăng cực bự】 mà Lý Tùng La viết.
Nhưng lại không giống hệt như lời nàng nói. Hắn nhớ hình như…
Hình như đó không phải là vầng trăng ngước lên từ mặt đất mà thấy được.
You cannot copy content of this page
Bình luận