Danh sách chương

Giọng nàng đầy tức giận, thị nữ đứng bên cạnh nâng váy cho nàng sợ hãi đến mức suýt quỳ xuống. Lý Tùng La đoán được liền khoát tay: “Đừng quỳ, trước hết trả lời ta.”

Các thị nữ nhìn nhau, cuối cùng có một người lấy hết dũng khí nói: “Phía Nam có tộc Ô Mộc, nghe nói tộc nhân của họ ai cũng có mái tóc vừa dày vừa mượt, có lẽ bọn họ có loại pháp thuật đó.”

“Phía Nam à……” Lý Tùng La chống hai tay lên má, lẩm bẩm suy nghĩ.

Trong nhiều câu chuyện, một trong những tri kỷ từng cùng Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa Tiên Quân mưu đồ đại sự – Trọng Ký Yêu Quân, sau khi đại chiến kết thúc liền sống ẩn ở phương Nam.

Qua gương, Lý Tùng La nhìn thấy bóng mình, cũng thấy Tạ Phù Cừ đang ngồi xổm ngẩn ngơ cách đó không xa. 

Tóc của Tạ Phù Cừ vốn đã rất dài, khi đứng thì chạm đất, còn lúc ngồi xổm, mái tóc đen nhánh kia càng như những con rắn uốn lượn, quấn quanh dưới chân hắn.

Lý Tùng La bất ngờ bật dậy, chạy đến bên cạnh hắn, vừa lẩm bẩm: “Buộc được chứ? Dù tóc ngươi giống như vật sống, nhưng vẫn là tóc, mà đã là tóc dài thì đều buộc được hết đúng không?”

Thị nữ vốn không dám lại gần Tạ Phù Cừ, giờ thấy Lý Tùng La ngang nhiên nghịch tóc hắn, hai cánh tay run lên như sàng gạo.

Quả nhiên xứng danh Đại Vương, có thể tùy ý trêu chọc một ác quỷ đáng sợ như chơi chó vậy.

Lý Tùng La lại rất rành việc buộc tóc.

Người thường xuyên nằm bệnh viện, không có nhiều thú vui giải trí, sẽ tự tìm trò tiêu khiển cho mình. Nàng đã xem không ít hướng dẫn tết tóc, tuy không thể búi phức tạp như trong phim cổ trang, nhưng đủ loại bím tóc cầu kỳ hoa lệ thì làm dễ như trở bàn tay.

Nàng gom một nắm tóc đen nhánh vào tay, vừa tết vừa cài từng món trang sức lấp lánh vào bím tóc của Tạ Phù Cừ.

Ánh đèn lưu ly treo trên tường lay động, chiếu sáng từng sợi tóc, khiến đồ trang sức trên đó lấp lánh sáng ngời. Tâm trạng Lý Tùng La cực kỳ tốt, vừa hý hửng vừa nghêu ngao hát, còn đùa với hắn: “Ngươi giống hệt công chúa tóc dài đấy.”

“Cái cung điện cao cao kia chính là lâu đài của phù thủy, rồi ta sẽ men theo mái tóc của công chúa trèo lên tận đỉnh, giải cứu công chúa —— mà câu chuyện công chúa tóc dài cuối cùng là HE đó nha!”

“Được cứu xong, công chúa và hoàng tử sống với nhau hạnh phúc vui vẻ…… ơ sao tết mãi vẫn chưa xong thế?”

Lý Tùng La tết đến mệt rã rời, kéo chỗ tóc còn lại lên xem: vẫn còn một đống lớn chưa tết.

Tóc của Tạ Phù Cừ dường như không có điểm tận cùng, nàng càng gom thì phía dưới càng tuôn ra, chất đống mỗi lúc một nhiều dưới chân, chẳng mấy chốc đã ngập qua cả đầu gối mình.

Chúng mềm mại, dày mượt nhưng lại lạnh buốt thấu xương, trong nháy mắt “ào” một cái đã nuốt trọn cả người Lý Tùng La.

Đột ngột rơi vào một mảnh hắc ám có thực thể, thứ cảm giác khô khốc mà mềm mại ấy không kẽ hở, dán chặt lên phần da lộ ra ngoài y phục của Lý Tùng La.

Nàng nghe thấy bên ngoài có thị nữ hoảng loạn hét lên một tiếng, vội vàng vùng vẫy bò ra khỏi bóng tối ấy —— cố gắng mãi, cuối cùng cũng chui được cái đầu ra.

“Đừng sợ, ta không sao, ta đang chơi với ‘ta’ thôi.” Lý Tùng La phất tay trấn an những thị nữ mặt mày thất sắc, nói: “Các ngươi lui xuống đi.”

Bóng tối dày đặc lúc này đã lan tràn khắp nửa gian cung điện. Đám thị nữ co rúm người ở phần chưa bị bóng tối xâm chiếm, sợ đến mức chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn giụa.

Các nàng khóc lóc nhìn mình, Lý Tùng La lại phất tay thêm lần nữa, tỏ ý mình không sao, cho phép họ rời đi.

Lúc này đám thị nữ mới vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài, ngay cả mâm trái cây cũng quên mất không mang đi.

Trong đống tóc đen ngồn ngộn, Lý Tùng La tìm tới tìm lui, vất vả lắm mới thấy được đoạn bím tóc mình vừa tết khi nãy.

So với những mớ tóc đen đang điên cuồng trồi lên, đoạn bím tóc nàng tết được kia quả thực ngắn ngủn, chẳng đáng là bao.

Đuôi của đoạn bím tóc ngắn ngủi ấy, vẫn còn treo viên ngọc xanh biếc mà Lý Tùng La vừa cài lên. 

Mặt cắt của viên ngọc phản chiếu vô số bóng dáng mình. Nàng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Tạ Phù Cừ: “Sao tóc của ngươi lại giống như từng sợi tơ vậy?”

Đống tóc đen đã dâng lên tới ngang eo Lý Tùng La.

Không hiểu vì sao, nàng luôn cảm giác những lọn tóc đen dán trên da mình đang thở.

Hơi thở mỏng manh, luồng khí phả ra mơ hồ lướt qua da thịt Lý Tùng La. Thế nhưng khi nàng đưa tay bắt lấy một lọn tóc, định quan sát thật kỹ —— thì dưới tầm mắt nàng, nó lại chỉ là những sợi tóc đen bình thường, ngoài việc màu sắc quá đẹp và khi chạm vào thì lạnh buốt, hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt.

 

Hết

Chương 54:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page