Danh sách chương

Nàng kéo hắn cùng đi về phía cung điện nghỉ ngơi, lần này không cần phải vòng vèo, có thể thẳng thắn băng qua con đường lớn lát đá trắng. Ánh chiều tà như dòng cam lỏng, chảy loang loáng trên nền gạch được mài nhẵn bóng.

Cũng chảy loang loáng trên mặt dù xanh ngọc kia.

Cửa nhỏ phía nam của cung điện.

Một gã bán hàng rong, áo quần rách rưới, lưng cõng hòm hàng tạp, đang nịnh nọt đưa lệnh bài cho hai tên lính gác cửa xem.

Cậu ta vốn chẳng phải lần đầu tới đây —— với thân phận đi lại giữa nhân giới và yêu giới, ngoài chuyện buôn bán hàng hóa hai giới, cậu ta còn chuyên phụ trách sưu tầm một số thứ cho Đại Vương.

Trước kia, đám lính gác thậm chí chẳng thèm nhìn lệnh bài, chỉ cần thấy cậu ta từ xa đi tới là lập tức mở cửa thả cho qua.

Nhưng lần này, rõ ràng cậu ta đã xuất trình lệnh bài, hai tên lính chẳng những không cho vào, mà còn giơ tay ra hiệu xua đuổi.

Bằng trực giác nhạy bén của kẻ làm ăn, gã bán hàng rong lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Cậu ta vội lôi từ trong ngực ra hai viên trân châu trắng tinh, nhét vào tay hai tên lính.

“Ta là tới đưa sách cho Đại Vương, vừa mới từ nhân giới trở về. Nhưng trong thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xin hai vị đại ca chỉ giáo cho một lời.”

Tên lính gác cân nhắc hòn trân châu trong tay, rồi liếc nhìn đồng bạn một cái.

Hắn ta nhét trân châu vào túi bên hông, mở miệng nói: “Trong thành cũng chẳng xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là Bạt Thiệt Địa Ngục Thành đổi một vị Đại Vương mới. Thứ mà vị Đại Vương trước kia muốn, e rằng Đại Vương mới chưa chắc thích, ngươi nên quay về thì hơn.”

Bên ngoài gã bán hàng rong vội vàng chắp tay cảm tạ không ngớt, nhưng trong lòng lại khiếp sợ vô cùng: Bạt Thiệt Địa Ngục thành thế mà lại đổi chủ?!

Mười tám tòa Địa Ngục thành trong Yêu giới, vị trí thành chủ xưa nay đều do mười tám đại yêu mạnh nhất ngồi giữ. 

Các thành khác thì còn có khi thay đổi, nhưng riêng Bạt Thiệt Địa Ngục thành, ngôi vị thành chủ từ xưa đến nay chưa từng biến động, luôn do Bạt Thiệt Yêu Quân chấp chưởng.

Lấy thực lực của Bạt Thiệt Yêu Quân, cho dù đặt trong tộc Giao Long cũng là kẻ đứng đầu. Đừng nói trong Yêu giới, cho dù sang tới Tiên giới, hắn ta cũng là nhân vật có tên có tiếng ——

Rốt cuộc là ai, có thể giết được một yêu quân cường đại như vậy, rồi thay thế hắn ta ngồi lên ngôi vị kia?

Đợi đi xa rồi, gã bán hàng rong mới thận trọng quay đầu nhìn về phía tòa thành chủ cung điện.

Bạt Thiệt Yêu Quân ưa thích hưởng lạc, cung điện hắn ta ở lâu năm tự nhiên cũng xây dựng vô cùng xa hoa. Ánh chiều tà đỏ ửng vẽ nên những đường cong mái ngói, rìa cong cung điện, tựa như một bức tranh công bút tinh xảo.

Nhưng so với bức tranh ấy, thứ càng khiến người ta chú ý hơn chính là bức tượng kiếm khách sừng sững ở trung tâm thành —— đó là tượng của Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa Tiên Quân.

Mấy ngàn năm nay, trong mười tám yêu thành, chưa từng có vị Yêu Quân nào có uy vọng vượt qua được vị kiếm tiên đã binh giải hơn ba ngàn năm ấy. 

Dân chúng trong yêu thành căn bản chẳng mấy để tâm thành chủ bây giờ là mèo hay chó, họ chỉ quan tâm năm nay tế phẩm dâng lên Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa Tiên Quân rốt cuộc là người sống hay người chết.

Yêu giới là vậy, Tiên giới và Nhân giới cũng chẳng khác gì.

Gã bán hàng rong đưa tay kéo thấp vành mũ, che kín gương mặt.

Vốn cậu ta còn hẹn mấy vị khách cùng xem những báu vật mình mang từ Nhân giới về, nhưng bây giờ chẳng rảnh bận tâm đến mấy kẻ đó sống chết thế nào nữa.

Điều quan trọng nhất, chính là lập tức đưa tin Bạt Thiệt Địa Ngục thành đổi chủ về báo cáo.

***

Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất, toàn bộ yêu thành trong khoảnh khắc đồng loạt thắp đèn.

Lý Tùng La nằm sấp trước bàn trang điểm, ngắm nghía hộp châu báu đầy những món trang sức xinh đẹp. 

Trước khi nàng lên làm chủ, vị Yêu Vương tiền nhiệm có hơn trăm tiểu thê. Về sau Lý Tùng La nắm quyền, đám tiểu thê ấy tan tác, những món trang sức, xiêm y đẹp đẽ họ chẳng dám mang theo, toàn bộ bỏ lại trong cung điện.

Khuê Mộc nghĩ rằng tân vương là nữ tử, hẳn sẽ thích, nên bảo thị nữ mang tất cả dọn đến chỗ này.

Lý Tùng La cầm cây trâm hoa mẫu đơn xanh biếc đưa lên đầu thử trước gương.

Tóc nàng đã dày hơn trước, nhưng độ dài lại chưa mấy thay đổi, vẫn chưa thể vấn cao thành búi.

Lý Tùng La thử cài đi cài lại một lúc, cuối cùng chán nản ném cây trâm trở lại hộp trang sức: “Cái thế giới này chẳng lẽ không có pháp thuật nào làm cho người ta mọc tóc dài sao?!”

 

Hết

Chương 53:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page