Danh sách chương

Lý Tùng La hít hít mũi, định dùng tay áo lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt. Nhưng động tác của Tạ Phù Cừ nhanh hơn, tay áo nàng còn chưa kịp đưa lên thì môi hắn đã ghé tới.

“Xì xụp” mấy cái, hắn đã liếm sạch nước mắt trên mặt Lý Tùng La.

Đầu lưỡi ấm áp, mềm mại ướt át, hoàn toàn giống lưỡi của người sống.

Lý Tùng La ngẩn người chớp mắt, nước mắt cũng không còn chảy ra nữa. Đến lúc phản ứng kịp, nàng vội vàng dùng tay áo ra sức lau mặt mình.

Cho dù là chính hắn!

Cũng tuyệt đối không được!

Lấy nước miếng dính lên mặt người khác!

Rất bẩn đó!

Bực bội, Lý Tùng La đẩy mạnh Tạ Phù Cừ ra, vừa lau mặt vừa lôi từ ngăn chứa đồ ra hai tờ giấy vàng, phẩy bút viết đầy kín mặt giấy, dặn hắn tuyệt đối không được dùng lưỡi liếm nước mắt mình. 

Hơn nữa, cho dù nước bọt không bẩn, nhưng từ góc độ tâm lý mà dính lên mặt thì thật sự rất ghê.

Hai tờ giấy nhanh chóng bị viết kín chữ rồi đốt đi. Đốt xong, Lý Tùng La chống nạnh, đứng trước mặt Tạ Phù Cừ nhìn chằm chằm, chờ hắn có phản ứng.

Khói xanh từ giấy vàng lượn quanh người hắn, nhanh chóng thấm vào trong thân thể Tạ Phù Cừ. Hắn ngồi yên tại chỗ, đầu hơi nghiêng một chút, trông như đang khó hiểu.

Vẻ nghi hoặc ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát, chưa đến hai giây, rồi Tạ Phù Cừ chậm rãi gật đầu.

Trong kho báu của vị Đại Vương trước đây không tìm thấy cây dù, Lý Tùng La quyết định tự làm một cái.

Nghĩ đến nhu cầu của Tạ Phù Cừ, nàng định làm một cây dù và thêm một chiếc mũ có màn che để giấu đi dung mạo.

Trong cung điện có một rừng trúc xanh tốt, nàng gõ gõ xem xét, chọn ra mấy cây mình ưng ý nhất, sai người chặt xuống, cắt thành từng thanh dài.

Tạ Phù Cừ cao lớn, vai lại rộng, Lý Tùng La cầm thước mềm đo quanh hắn một vòng, nghĩ rằng cả dù lẫn mũ đều phải làm to hơn, mới đủ che hết hắn.

Hai người ngồi dưới tán trúc rậm rạp nhất, Tạ Phù Cừ ôm gối ngồi yên như một vật trang trí hình người, còn Lý Tùng La thì chăm chú đan khung xương dù bằng những nan trúc đã qua xử lý.

Dù ở nơi bóng râm dày đặc, vẫn có vài tia nắng lọt qua từng tầng lá trúc, rơi xuống tóc và áo Tạ Phù Cừ.

Ánh sáng yếu ớt ấy chưa đủ để thiêu đốt hắn, chỉ khiến trên người hắn bốc lên từng làn hơi trắng. 

Hắn hơi cúi cổ, để cằm dựa lên đầu gối, mái tóc đen bốc hơi nóng uốn lượn như rắn, quấn quanh dưới chân Lý Tùng La, thỉnh thoảng còn khẽ khàng chạm vào vạt váy nàng dò xét.

Lý Tùng La không nhận ra sự chạm vào mơ hồ đó, giờ phút này nàng đang toàn tâm toàn ý làm việc.

Những nan trúc sau khi ngâm qua trở nên vừa mềm vừa dẻo, nhanh chóng được nàng dựng thành khung xương chiếc dù. 

Vải làm dù là do Lý Tùng La tháo từ một bộ áo giáp hộ thân trong kho báu —— vì vốn dĩ là áo, nên mặt vải xanh ngọc có vẽ hình mặt trời đỏ và hạc trắng.

Nàng căng vải phủ lên khung dù, lùi xa vài bước ngắm nghía, cảm thấy rất hài lòng.

Nàng chạy trở lại bên Tạ Phù Cừ, ngồi xuống rồi mở dù ra xem hiệu quả.

Mặt dù làm rất lớn, khi mở ra, bóng râm bao phủ đủ cho cả hai người ngồi trong cũng dư dả. Lý Tùng La dựa dù vào vai hắn, cảm thán: “Ta đúng là thiên tài mà.”

Tạ Phù Cừ cũng đồng thời cất tiếng: “Ta đúng là thiên tài mà.”

Hắn vốn nghe không thấy, chẳng biết bản thân vừa nói cùng một câu với Lý Tùng La. Khi nàng quay đầu nhìn hắn, Tạ Phù Cừ chỉ ngẩng mặt lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc dù kia.

Lý Tùng La nhịn không được bật cười, cảm thấy tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên.

Nàng lắc lắc cổ tay đang mỏi nhừ, rồi nhét cán dù vào lòng bàn tay Tạ Phù Cừ.

Bàn tay hắn khẽ khàng nắm lấy cán dù.

Hắn dường như chẳng có khái niệm “che dù”, nắm thì chỉ nắm, hoàn toàn không có ý thức mở ra che. Tán dù rộng mở chắn ngay trước mặt, bóng râm hình bầu dục sâu thẳm phủ xuống chân hắn.

Lý Tùng La nắm lấy tay hắn, giúp ngón tay khép lại, đưa cây dù giương lên.

“Che dù phải thế này mới được, mới tránh được ánh nắng —— thôi bỏ đi, ngươi cũng chẳng nghe thấy.”

Nói được nửa chừng, Lý Tùng La mới nhận ra, giải thích với Tạ Phù Cừ hoàn toàn là vô ích.

Nàng khẽ thở dài, lấy giấy vàng từ trong túi ra, viết vài dòng chữ, rồi châm lửa đốt. Làn khói trắng cuồn cuộn bốc lên, hòa vào làn hơi trắng mờ trên người Tạ Phù Cừ do ánh mặt trời yếu ớt chiếu xuống, khó mà phân biệt được.

Lý Tùng La thử buông tay, lần này cây dù không còn đổ xuống nữa. Tạ Phù Cừ ngoan ngoãn che dù, cán dù gác trên vai hắn.

Nàng yên tâm, vỗ vỗ vai hắn, còn giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi. Đáng tiếc, Tạ Phù Cừ chẳng nhìn thấy.

 

Hết

Chương 52:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page