Danh sách chương

“Bữa tối lát nữa, ta muốn ăn gà quay, ngỗng quay, thêm cả chưởng gấu. Trong cung chẳng cần thị nữ, khát thì ta tự rót nước, bởi vậy chớ để kẻ nào tùy tiện ra vào.”

Lang yêu cúi đầu: “Tuân mệnh. Ngoài ra… còn có một sự.”

Hắn ta cẩn thận liếc sắc mặt Lý Tùng La, thấy nàng dường như tâm tình khá tốt, mới dám tiếp lời: 

“Tiền Đại vương vì tế lễ, đã sai người bắt giữ rất nhiều tiên tử tiên quân nơi Tiên giới. Những kẻ ấy hiện còn bị giam trong địa lao, chẳng hay Đại vương định xử trí thế nào?”

Lý Tùng La kinh ngạc:
 “Nhiều ư? Nhiều là bao nhiêu?”

Lang yêu hồi tưởng rồi đáp: “Chừng năm mươi tiên nga, mười mấy nữ tiên, hai mươi mấy tiên đồng, ba mươi hai vị tiên quân… À, còn có một vị tiên quân Cửu Trùng Thiên, nghe nói là môn hạ của Nguyễn gia Tiên phủ.”

Lý Tùng La cảm khái: “Quả nhiên đông thật a ——”

Rồi nàng phất tay: “Tạm thời cứ giam, để mai hãy tính.”

Tầng dưới của giá sách, nàng đều đã xem xong.

Lý Tùng La kéo đến một chiếc thang chữ A, ngồi trên đó lật xem tầng cao. Ngoài những thư tịch nghiên cứu về phục sinh kẻ chết, chuyển thế hồn phách, chế tác khôi lỗi, trong tàng thư của tiền nhiệm yêu vương cũng không thiếu các loại tiên thuật bí tịch, công pháp yêu tộc, thậm chí cả thoại bản nhân gian.

Nơi thế giới này, chỉ phàm nhân nhân giới mới có thể luân hồi chuyển thế.

Tiên tộc Tiên giới vốn bất tử bất diệt, song lại chẳng hề có hồn phách. Tương truyền từng có diệt thế đại ma đầu, Tôn Nhật Ma Tôn, nghiên cứu ra pháp thuật có thể giết chết tiên tộc. 

Chỉ tiếc, pháp thuật ấy đã theo sự diệt vong của Ma tộc mà thất truyền.

Yêu tộc thông qua tu luyện, tuy khó mà đạt được thọ nguyên lâu dài như tiên tộc, song sống vạn năm cũng chẳng là vấn đề. Nhưng có thể luân hồi hay chăng, lại không rõ, chí ít trong sách vở ta lật qua chẳng hề thấy ghi chép.

Chỉ riêng nhân tộc, xác thực có hồn phách, có thể luân hồi; thậm chí có vài vong hồn nếu chấp niệm đủ mạnh, sau khi chuyển thế vẫn còn mang theo ký ức mơ hồ của tiền sinh.

Kiếm tiên cứu thế, Tạ Phù Cù, vốn chính là nhân tộc xuất thân.

Bởi thế, Bạt Thiệt Yêu Quân mới nghĩ, hắn chết đi ắt sẽ có hồn phách lưu lạc quanh chỗ vong thân. Chỉ cần thu thập đủ, liền có thể phục sinh nhục thân, rồi luyện hắn thành khôi lỗi.

Nhưng, hắn ta lại làm thế nào mà lấy được những phần tàn hồn khác của Tạ Phù Cù để nuốt vào?

Điều hiển nhiên, việc giao long nuốt một phần hồn phách của Tạ Phù Cù, vốn đã xảy ra trước khi ta xuyên đến chốn này.

Mà hiện giờ, Tạ Phù Cù chính là phiên bản hồn phách còn sót lại hai mươi phần trăm. Nói cách khác, tám mươi phần trăm còn thiếu… Không, không, có lẽ còn phải trừ đi phần hồn bị nàng chiếm giữ nữa.

Lý Tùng La ngoảnh đầu, ánh mắt dò xét nhìn về phía Tạ Phù Cù đang ngồi trên đỉnh giá sách: “Tiền Thế, ngươi đoán xem, ta chiếm bao nhiêu phần trăm hồn phách của ngươi?”

Tạ Phù Cù ngồi nơi nóc giá, hai chân buông tự nhiên, vạt áo đen theo gió đêm lay động nhè nhẹ.

Song, lạ thay, mái tóc dài đen nhánh của hắn lại vĩnh viễn chẳng hề lay động.

Giữa hai người, ngọn nến chập chờn hai lượt, “phụt” một tiếng, liền vụt tắt. Cả cung điện lập tức rơi vào bóng tối vô biên, chỉ còn lại mấy quyển sách bị Lý Tùng La ném loạn trên mặt đất, từng trang bị gió lật, phát ra âm thanh “xoạt xoạt”, liên miên bất tuyệt.

Trong màn đêm, Lý Tùng La chớp mắt mấy lần, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy được gì.

Từ sau khi nàng cùng Tạ Phù Cừ bước chân vào thành Địa Ngục Bạt Thiệt, nơi này liền một mực âm u. Ban ngày còn có chút thiên quang soi rọi, đến khi đêm xuống thì chỉ còn lại hắc ám vô tận.

Lý Tùng La lấy từ trong bọc ra một cây nến trắng, châm lửa. Ánh nến chập chờn, thoáng chốc liền chiếu rọi dung nhan nàng và Tạ Phù Cừ. 

Nàng ném quyển sách đang mở trên đùi xuống đất, một tay nắm lấy thang gỗ, một tay cầm nến trắng, lần lượt bước xuống.

Ngọn nến ấy đêm nay đã chẳng phải lần đầu bị gió thổi tắt, cho nên Lý Tùng La cũng lười chẳng buồn thắp lại.

Cây nến trắng do hệ thống ban cho, công dụng thế nào còn chưa rõ, nhưng đã thắp lên thì sẽ chẳng tắt —— không dùng thì phí.

Lý Tùng La bưng nến, lại rút một tờ hoàng chỉ, viết chữ lên trên. 

Từ khi đăng vị yêu vương, trang bị của nàng cũng tiến bộ hơn nhiều, nay đã có bút lông hẳn hoi, lại thêm nghiên mực thượng hạng, viết chữ trên hoàng chỉ cũng tiện lợi hơn trước rất nhiều.

【Tiền thế, chúng ta cần phơi nắng.】

Nàng viết một hàng chữ xiêu vẹo. 

Lý Tùng La vốn chưa quen dùng bút lông, ngay cả tư thế cầm bút cũng sai cả.

Nhưng nàng lại rất hài lòng với chữ mình viết, liền đem hoàng chỉ đặt lên ngọn nến trắng thiêu rụi. Bên cạnh, Tạ Phù Cừ chậm rãi xoay đầu, mặt hướng về phía ngọn nến đang cháy.

 

Hết

Chương 38:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page