Nhưng bất luận là bảo vật, y phục hay hoa, toàn bộ đều chung một vấn đề —— đều vương đầy vết máu.
Cuối cùng nàng cũng tìm thấy than, liền dùng chân đá mấy món trang sức vương vãi ra xa, dọn ra một khoảng đất trống. Lý Tùng La nằm rạp xuống, viết chữ lên tờ hoàng chỉ, rồi châm lửa đốt.
Nàng quay đầu, trông ngóng nhìn Tạ Phù Cừ, mong hắn cho một hồi đáp.
Hoàng chỉ đã cháy sạch, Tạ Phù Cừ vẫn chỉ hướng mặt về phía nàng, hồi lâu mới chậm rãi nghiêng đầu.
Lý Tùng La: “…”
Tạ Phù Cừ: “?”
À… quên mất, kiếp trước vốn là một kẻ câm điếc mà.
Lý Tùng La khẽ vỗ trán, trong lòng phiền muộn. Ai da, nghe cũng chẳng được, nói cũng chẳng xong, ngay cả mắt cũng như mù, nếu không có ta thì kiếp trước ngươi biết sống sao đây!
Nàng tiện tay gom hết đống vật không rõ lai lịch ấy, nhét đại vào một ô hành trang, sau đó dắt tay Tạ Phù Cừ bước ra ngoài.
Hôm nay trời không mưa, tầng mây trên cao cũng tản đi phần nào. Lý Tùng La ngẩng đầu, ánh sáng từ trời chiếu xuống khiến mắt nàng phải nheo lại.
Sơn Nha chẳng biết đã đứng chờ từ khi nào, thấy nàng xuất hiện thì lập tức lon ton chạy lại, giọng nịnh hót: “Đại vương, ngài đã tỉnh rồi! Hôm nay ngài muốn làm gì không?”
Lý Tùng La tiện tay xua xua: “Ngươi cứ lo việc của ngươi đi, ta cùng bằng hữu chỉ tùy tiện dạo quanh thôi.”
Sơn Nha nghe vậy, đành lủi thủi quay người.
Ngay khi hắn ta vừa xoay người, Lý Tùng La bỗng gọi: “À đúng rồi, ta còn một việc muốn hỏi ngươi.”
Sơn Nha lập tức dừng bước, nhanh chóng quay đầu lại.
Lý Tùng La hỏi: “Liên Hoa Tiên quân… danh tự bản lai của hắn là gì?”
Sơn Nha sững sờ, trên gương mặt còn sót chút đặc trưng loài khuyển hiện ra vẻ hoang mang.
Hắn ta ngẩn người thật lâu, mới dè dặt đáp: “Cái này… tiểu yêu thật sự không biết.”
“Mọi người đều kính xưng tiên quân bằng đạo hiệu, lại chưa từng nghe có ai nhắc đến tiên quân còn có bản danh gì, nhưng mà, nếu là ở phàm gian, hẳn là có người biết bản danh của Liên Hoa tiên quân. Dù sao Liên Hoa tiên quân cũng là ra đời nơi dương gian.”
Nói dứt lời, Sơn Nha có chút thấp thỏm, đưa mắt nhìn về phía Lý Tùng La. Nàng khẽ trầm ngâm, đưa tay sờ sờ cằm, rồi quay đầu nhìn về phía Tạ Phù Cừ.
Tạ Phù Cừ không có phản ứng gì, giống như một con rối gỗ tinh xảo ngoan ngoãn, mặc cho nàng kéo đi đâu thì đi đó.
Lý Tùng La khoát tay: “Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Sau khi đuổi Sơn Nha đi, nàng từ trong hành trang lấy ra thanh kiếm khắc hai chữ “Liên Hoa”, thuận tay dựng thẳng xuống đất, rồi buông tay.
Thanh kiếm vẫn đứng vững, cho dù Lý Tùng La đã buông ra cũng không hề có dấu hiệu ngã xuống.
Nàng gãi gãi đầu, bổ thêm một câu: “Ngã!”
Chỉ nghe “phụp” một tiếng, thanh kiếm liền đổ nhào, mũi kiếm chỉ về phía tây nam, nàng bèn nhặt lên, kéo Tạ Phù Cừ đi về hướng ấy.
Còn về phía tây nam có thứ gì, chính nàng cũng không rõ.
Một tay Lý Tùng La dắt Tạ Phù Cừ, một tay cầm kiếm, thảnh thơi tựa như dạo bước. Thôn làng vốn chẳng lớn, nàng chưa đi bao xa đã ra khỏi làng, men theo con đường tây nam mà thẳng tiến.
Trên đường thỉnh thoảng gặp vài yêu tộc lẻ loi đi ngang, song phần lớn chỉ đưa mắt hiếu kỳ nhìn Lý Tùng La và Tạ Phù Cừ, chứ chẳng tiến lại gần.
Chỉ có Tạ Phù Cừ, thỉnh thoảng trên thân lại đột nhiên bộc phát sát khí nồng nặc, dọa cho yêu quái trong phạm vi mười dặm hoang mang bỏ chạy tán loạn.
Mà Lý Tùng La hoàn toàn chẳng cảm nhận được sát khí từng cơn ấy trên thân hắn, chỉ lấy làm kỳ lạ: đường này quả thật quái dị, ban nãy còn gặp được vài con yêu, vậy mà giờ trong vòng mười dặm đến cả một con chim cũng chẳng thấy.
Đi mãi cho đến khi trời tối hẳn, Lý Tùng La liền nhóm lửa ngay tại chỗ, đem thịt khô đặt lên lửa mà nướng cho nóng.
Thịt khô được nướng chín mềm dai, nàng cắn một miếng phải nhai hồi lâu mới nuốt được.
Lý Tùng La bẻ một phần đưa cho Tạ Phù Cừ, song hắn chỉ cầm trong tay, chẳng hề ăn. Đợi đến khi nàng ăn hết một miếng lớn, quay đầu nhìn sang, mới phát hiện hắn vẫn còn giữ nguyên miếng thịt ấy trong tay.
Nàng xắn tay áo lau miệng, lẩm bẩm: “Ngươi không đói ư? Chết đã quá lâu——ưm.”
Lời còn dang dở, miệng Lý Tùng La vừa hé ra, Tạ Phù Cừ đã nhân cơ hội đem miếng thịt khô trong tay nhét thẳng vào miệng nàng.
Lý Tùng La theo thói quen cắn xuống, nhai hai lần. Đợi đến khi đầu lưỡi đã nếm được vị thịt, nàng mới chợt bừng tỉnh——ấy? Sao lại bị ta ăn mất rồi?
Nàng ngơ ngác liếc hắn, mà Tạ Phù Cừ vẫn với đôi mắt đờ đẫn nhìn thẳng phía trước, bất luận làm chi trên mặt cũng không có thêm nửa phần biểu cảm.
You cannot copy content of this page
Bình luận