“Ta chưa từng gặp ngài ở tiên giới, nhưng vừa ra tay đã tiêu diệt được yêu ma, dung mạo lại xinh đẹp như thế, nhất định là Liên Hoa tiên quân không sai!”
“Đúng đó, đúng đó! Hơn nữa ngài còn mặc y phục kỳ lạ, đây chẳng phải chính là dấu hiệu đặc trưng của Liên Hoa tiên quân sao!”
“Dù bây giờ ngài đã biến thành nữ tử, nhưng tình cảm ta dành cho tiên quân sẽ không bao giờ thay đổi!”
…
Tám trăm con chim sẻ lại bắt đầu hót.
Đồng thời, tám trăm đóa hoa hồng lại bắt đầu tỏa hương thơm.
Lý Tùng La đẩy đám tiên tử đang xúm lại ra, tiện thể cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, có gì mà kỳ quái chứ! Đây chẳng phải là bộ đồ bệnh nhân rất bình thường sao!
Nàng chỉ vào vết nứt kéo dài từ nam tới bắc bên cạnh tế đàn, hỏi: “Các ngươi biết đây là gì không?”
Tiểu tiên đáp: “Ngài quên rồi sao? Đây là cửa ngõ giữa ma giới và yêu giới! Năm đó chính ngài dùng một kiếm chém rách kết giới ma giới, vết nứt này là dấu kiếm ngài để lại đó!”
Lý Tùng La: “Vậy bên trong vết nứt này đều là ma à?”
Tiểu tiên lắc đầu: “Không còn ma nữa đâu! Bên trong trống rỗng, không có bất kỳ sinh linh nào, chỉ còn lại kiếm khí và liệt hỏa ngài lưu lại khi còn sống, thiêu đốt không bao giờ ngừng.”
Lý Tùng La ngẩn ra, chần chừ hỏi: “Diệu Pháp Chính Đức… ta chết rồi à?”
Các tiểu tiên đồng loạt gật đầu, đồng thanh: “Tiên quân, ngài đã hóa thần* ba nghìn năm rồi! Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên trong những câu chuyện về ngài!”
(*Hóa thần: trong tu tiên chỉ việc buông bỏ xác phàm, bước sang kiếp khác)
Lý Tùng La: “…”
Nàng quay đầu nhìn vết nứt đen kịt kia: “Không phải ta chết trong đó chứ?”
Các tiểu tiên lại đồng loạt gật đầu lia lịa, giống như một vườn hướng dương đồng loạt ngẩng lên.
“ Mặt trời” Lý Tùng La bị cả vườn hoa nhìn chằm chằm rực rỡ như thế, bỗng rơi vào trầm mặc.
Các tiểu tiên phải băng qua yêu giới và nhân giới để trở về tiên giới, họ nhiệt tình mời Lý Tùng La đi cùng.
Tuy truyền thuyết nói Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa tiên quân là nam tử, còn Lý Tùng La rõ ràng là một thiếu nữ, nhưng sự khác biệt về giới tính chẳng hề ảnh hưởng tới tấm lòng ngưỡng mộ ngập tràn của các tiên tử; trong mắt họ khi nhìn Lý Tùng La, mật ngọt sắp tràn ra ngoài.
Nhưng Lý Tùng La vẫn từ chối họ.
Chia tay các tiểu tiên, nàng men theo vết nứt khổng lồ ấy đi một đoạn.
Chưa đi được trăm mét, Lý Tùng La đã mệt. Nàng ngồi xuống mép vết nứt, hai chân nhỏ thả dọc theo vách núi dốc đứng.
Bề mặt vách núi thô ráp, qua lớp quần bệnh nhân vẫn cảm nhận được những góc cạnh sắc nhọn của đá lộ ra.
Các tiểu tiên nói trong vết nứt này không có sinh vật sống, chỉ còn kiếm khí và liệt hỏa mà kiếm tiên lưu lại trước khi chết. Nhưng khi Lý Tùng La cúi xuống nhìn vào bên trong, nàng chỉ thấy một khoảng đen kịt hư vô.
Không có gió thổi từ dưới lên, cũng chẳng thấy ánh lửa le lói.
Nàng nhìn chằm chằm khoảng đen trống rỗng đó hồi lâu, bỗng chống tay xuống đất, nhảy xuống.
Cảm giác như rơi vào hố đen vũ trụ, chút ánh sáng xám mờ nơi bầu trời nhanh chóng bị nuốt mất, bốn phía chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
Lý Tùng La cảm giác mình đang rơi, nhưng trong lúc rơi lại không hề có gió lùa. Nàng đưa tay ra trước mặt, bốn bề quá tối, ngay cả bàn tay mình cũng không thấy.
Nàng hỏi hệ thống: “Ta cứ rơi thế này… sẽ không rơi chết chứ?”
Hệ thống không trả lời, xung quanh cũng chẳng có tiếng vọng. Lý Tùng La ngáp một cái, cuộn tròn người lại, ôm gối rồi bắt đầu ngủ.
Không rõ đã ngủ bao lâu, bóng tối đặc quánh khiến người ta đánh mất một phần cảm giác về thời gian.
Lý Tùng La nhìn thấy số ngày trên đồng hồ đếm ngược sinh mệnh đã giảm đi một ngày, bộ não còn ngái ngủ mới lơ mơ nhận ra: Ồ, vậy là mình đã ngủ suốt một ngày à.
Suy nghĩ thứ hai xuất hiện là: Ồ, mình chạm đất rồi này!
Xung quanh vẫn là màn đen đặc quánh đến mức không thể nhìn thấy gì. Lý Tùng La giơ tay thử búng ngón tay, nàng rất giỏi búng ngón tay, ngoài ra còn giỏi không ít những kỹ năng nghiệp dư vô dụng khác, tia lửa như bắp ngô nổ bung ra từ chỗ ngón tay nàng bật lên.
Ngọn lửa chẳng có bao nhiêu nhiệt độ, nhưng ánh sáng lại đủ rực rỡ.
Dựa vào ánh sáng ấy, Lý Tùng La quan sát xung quanh, thấy rất nhiều cột trụ và kết cấu kiến trúc bị đổ nghiêng.
Trên những công trình bằng đá xám phủ đầy dây leo khổng lồ, mọc ra nhiều loại thực vật rực rỡ màu sắc, có loại trông như nấm khổng lồ, cũng có loại như những vì sao bị bẻ vụn.
Ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy bóng tối vô tận, đến cả nơi bầu trời chạm vào đường chân trời cũng không thể phân biệt.
Nơi này giống như góc xó bị sinh linh bỏ rơi, ngay cả những thực vật kỳ dị với màu sắc rực rỡ kia cũng tỏa ra cảm giác chết chóc.
You cannot copy content of this page
Bình luận