Con bươm bướm kia bị Lý Tùng La giữ trong lòng bàn tay đã lâu, vậy mà lại chưa chết. Nàng vừa buông tay, chẳng bao lâu, nó đã run rẩy giương cánh, rồi đập cánh bay lên.
Song Minh điệp cũng chẳng định bay xa, chỉ vòng quanh trên không hai vòng, như một mảnh bài tím lóe sáng ngũ sắc, cuối cùng lảo đảo đáp xuống đỉnh đầu Tạ Phù Cừ, đậu nơi mái tóc đen u tịch của hắn.
Lý Tùng La thấy thế, liền nhón gót, đưa tay xua đi con Minh điệp ấy.
“Những tuần binh kia, thi thể của bọn chúng đâu rồi?”
Sơn Nha ưỡn ngực đáp: “Đã đem phơi nắng rồi.”
Lý Tùng La ngẩn ra: “Phơi để làm gì?”
Sơn Nha cũng sửng sốt, ngây ngây ngô ngô đáp: “Phơi khô rồi… thì cất vào trong kho lương chứ còn gì.”
Lý Tùng La lập tức hiểu ra ý tứ trong lời hắn ta, nhưng vẫn thấy có phần bất ngờ.
Thì ra, yêu cũng ăn thịt yêu.
Sơn Nha dẫn nàng đi xem nhà chứa lương. Bên trong treo đầy những khối thịt, đã chẳng còn phân biệt được hình dạng nguyên vẹn, chỉ còn là những tảng thịt đã cạn máu mà thôi.
Ngoài bãi đất trống trước nhà, chất đống lên nào là giáp trụ lột xuống từ bọn tuần binh, lại cả những chiến mã đã tắt thở.
Đám tiểu yêu chẳng có ý định giữ lại lũ ngựa ấy, Lý Tùng La còn thấy mấy con yêu gầy lùn, cầm dao ngắn mà bàn tính xem nên xẻ thịt ngựa từ chỗ nào cho tiện.
Nàng bèn mượn một thanh đoản đao của chúng, tò mò cầm lên thử mấy chiêu.
Đoản đao của tiểu yêu vốn lấy một loại thạch thô mài thành, có lưỡi nhưng chẳng sắc bén.
Trong lòng so sánh, Lý Tùng La thấy, vẫn là thanh kiếm trong ô hành trang của nàng sắc bén gấp bội.
Nàng trả lại đoản đao cho chúng, rồi quay sang nghiên cứu đống giáp trụ.
Giáp trụ bằng kim loại, cứng rắn vô cùng, trên đó vẫn còn vương vết máu xanh nhạt — thứ máu đã bị hệ thống “mỹ hóa” qua.
Lý Tùng La dùng ngón tay chấm chút máu, đưa lên cao đối sáng, muốn so màu xanh ấy với màu trời. Chỉ tiếc trời yêu giới vĩnh viễn âm u, mây đen dày đặc, nàng ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy ánh sáng xám mờ ảm đạm.
Không thể so được, nàng bèn tiếc nuối buông tay, cúi đầu nhìn chằm chằm đống giáp kia.
Những bộ giáp tinh xảo ấy, đem so với đoản đao trong tay tiểu yêu, quả thực là một trời một vực.
Chẳng trách chúng lại yếu ớt đến vậy khi đối diện với tuần binh.
Càng nhìn, Lý Tùng La càng cảm thấy giáp trụ kia quen mắt. Nàng nhíu mày trầm ngâm, chỉ chốc sau bỗng vỗ mạnh lên đùi: “À!”
Sơn Nha đi theo phía sau lập tức giật mình kinh hãi: “Đại vương, làm sao thế?!”
Lý Tùng La cười khẽ: “Ta nhớ ra rồi!”
Sơn Nha hoảng hốt: “Đại vương… ngài nhớ ra điều gì rồi?”
Lý Tùng La chẳng đáp, chỉ tự nói một mình: “Hóa ra là cùng một đám người đó!”
Khi nàng mới vừa xuyên đến thế giới này, bọn yêu quái áp giải nàng cùng mấy vị tiên tử đi tế sống, cũng khoác trên mình loại giáp trụ y hệt.
Nàng chỉ tay vào đống giáp kia, hỏi Sơn Nha: “Tuần binh trong yêu thành đều mặc giáp này sao?”
Sơn Nha vội lắc đầu: “Không phải, chỉ có tuần binh của Bạt Thiệt Địa Ngục thành mới có tư cách mặc giáp tốt như thế.”
Lý Tùng La lại hỏi: “Bạt Thiệt Địa Ngục thành giàu có lắm hả?”
Sơn Nha đáp: “Bởi vì Bạt Thiệt Yêu quân chính là kẻ cường đại nhất trong mười tám vị Đại yêu.”
Lý Tùng La thấy hứng thú, bèn giục Sơn Nha kể thêm về Bạt Thiệt Yêu quân.
Nhưng Sơn Nha chỉ là một tiểu yêu yếu nhược, biết chẳng được bao nhiêu, nàng hỏi nhiều, hắn liền ấp a ấp úng, không trả lời nổi.
Sau khi cho Sơn Nha lui, Lý Tùng La quay về phòng, đem hết số thịt khô mình gom được, cùng mấy loại dã thái ăn tạm, nhét cả vào ô hành trang.
Vừa bỏ vào đó, ở góc phải phía dưới liền hiện ra một ký hiệu có thể mở rộng, chỉ cần nhấn vào là xem rõ được thành phần cùng trạng thái của đồ ăn.
Trong tầm mắt nàng, con số ở góc trái phía trên khẽ nhảy —— 825 ngày.
Lý Tùng La rút ra một tờ hoàng chỉ, cúi người viết chữ lên đó.
Nàng chẳng có bút, bèn tiện tay nhặt một khối than gỗ trong lò, chữ xiêu vẹo mà kín cả tờ giấy.
【Tiền thế, ngày mai chúng ta liền lên đường nhé! Đi mở sáng bản đồ mới!】
Hoàng chỉ bị ném vào trong lửa, chẳng bao lâu đã cháy thành tro. Lý Tùng La đốt giấy xong, nghiêng đầu trông đợi phản ứng của Tạ Phù Cừ —— hắn ngồi ngay cạnh nàng, bất động như khúc gỗ, chẳng có lấy nửa lời.
Lý Tùng La bĩu môi: “Ngươi không nói, ta sẽ coi như ngươi đồng ý rồi đó!”
Nàng lại dịch mình sang gần hơn, nghiêng đầu tựa lên bờ vai Tạ Phù Cừ.
Chỉ chưa tới nửa khắc, nàng đã bị đè ép đến đau nhức vai cổ, gương mặt khổ sở, đành phải ngồi thẳng dậy.
Từ ô hành trang, nàng lấy ra một cây nến trắng. Trước mắt, nàng đã biết hoàng chỉ có thể dùng để tế hiến Tạ Phù Cừ, đồng thời cũng có thể lấy làm cách để liên lạc cùng hắn. Vậy còn nến thì sao?
You cannot copy content of this page
Bình luận