Danh sách chương

Hắn xem ra cũng chẳng ý kiến gì, bởi không hề lên tiếng, chỉ đứng dậy rồi đi thẳng. Phía trước rõ ràng dây leo, phế tích chằng chịt, vậy mà bước chân hắn vẫn như đi trên đất bằng, vừa vững vừa nhanh.

Nhanh hơn hẳn lúc hắn theo sau nàng trước đó.

Nơi này không có gió, nên Lý Tùng La chỉ cảm nhận được hắn đi rất nhanh, chứ không rõ cụ thể là bao nhanh.

Không phải tự mình đi quả nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng nguyên lý này cũng giống như ra ngoài chơi bằng xe vậy —— kẻ không lái xe vĩnh viễn buồn ngủ trước tài xế.

Chẳng có gì để làm, Lý Tùng La  nhanh chóng buồn ngủ, ngáp liền ba cái, mấy lần suýt ngủ gật mà rơi khỏi người hắn. Nhưng mỗi lần nàng nghiêng ngả sắp ngã xuống, bàn tay Tạ Phù Cừ luôn kịp thời nâng lên đỡ lấy.

Bỗng nhiên, hắn dừng lại rồi ngồi xổm xuống.

Tuy không nói, nhưng Lý Tùng La  hiểu ngay là bảo mình xuống. Vừa ngáp vừa tuột khỏi người hắn, nàng búng tay triệu ra một ngọn lửa soi sáng bốn phía.

Khi ánh lửa bừng lên, chiếu rõ xung quanh, ta sững người giữa chừng, ngáp cũng nghẹn lại.

Những thứ mà trước đó ta đã quen mắt —— đám thực vật màu sắc rực rỡ hình thù kỳ quái, cùng những tòa kiến trúc cổ đổ nát chồng chất —— tất thảy đều biến mất!

Phía trước là địa hình như một khe núi rộng, tuy ngoài tầm sáng vẫn chìm trong bóng tối, nhưng nàng đã nhìn thấy mặt đất và đá núi bình thường.

Dù vẫn chưa thấy bóng dáng thực vật xanh tươi.

Sắp thoát khỏi cái nơi chết lặng này rồi sao?!

Lòng Lý Tùng La  mừng rỡ, vỗ vào cánh tay Tạ Phù Cừ: “Thì ra ngươi biết đường à? Sớm nói chứ! Hại ta tự mình đi xa thế!”

“Đợi ra khỏi chỗ quỷ quái này, chúng ta tìm chỗ ăn một bữa thật no đã! Nhưng trước đó…”

Lý Tùng La  vươn vai, dịch tới dưới chân một tảng đá lớn, treo ngọn lửa lên đó.

“Ngủ một giấc đã, ta buồn ngủ chết mất! Ngủ no rồi mới có sức tiếp tục tăng tiến độ ——”

Hơi ấm từ ánh lửa sưởi tảng đá đến đủ nóng, Lý Tùng La  tựa lưng vào đá ấm, ôm gối, thu mình lại thành một khối, mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Giữa trời đất trống trải, nàng ngủ rất nhanh, không chút đề phòng. Tạ Phù Cừ chậm rãi dịch lại nằm bên cạnh, bờ vai chạm vào bên đầu nàng.

Lý Tùng La lại lần nữa bị lạnh đến tỉnh.

Vừa mở mắt, thân thể liền vô thức run lên một cái, tay vươn sang bên cạnh, quả nhiên chạm ngay vào đầu của Tạ Phù Cừ đang áp sát bên cổ nàng.

Hơi thở của hắn mảnh như sợi tơ, tựa đầu lưỡi rắn lướt qua, từng luồng khí lạnh phả lên bên cổ khiến da nàng nổi đầy gai ốc.

Lý Tùng La mạnh tay đẩy đầu Tạ Phù Cừ ra, nhóm lửa sưởi ấm đôi tay, rồi áp đôi bàn tay vừa nóng lên cổ mình đang lạnh buốt.

Tạ Phù Cừ vẫn giữ nguyên dáng bị đẩy ra, cổ ngửa ra sau, y như một con rối gỗ khớp đã mục, ngồi thụp tại chỗ. Nàng liếc hắn một cái, đưa tay nắm cằm, xoay mặt hắn lại ngay ngắn.

“Kiếp trước, khi ta ngủ thì đừng có áp sát thế, người ngươi thực sự lạnh lắm ——”

Vừa nói, Lý Tùng La vừa dán mắt vào gương mặt hắn, muốn xem thử từ biểu cảm mà đoán hắn có nghe thấy nàng nói hay không.

Đáng tiếc, mặt hắn vẫn ngu ngơ như cũ.

Lý Tùng La đưa tay vẫy qua trước mắt hắn, ngay gần đến mức chạm vào, mà đôi đồng tử ảm đạm kia cũng chẳng hề phản xạ chớp mắt.

“Quả nhiên là không nghe thấy gì… Nhìn mắt ngươi thế này, e rằng cũng chẳng nhìn thấy —— vậy ngươi cũng không nói được sao?”

Lý Tùng La nhớ lại từ khi gặp hắn đến giờ, hình như quả thật Tạ Phù Cừ chưa từng thốt ra một chữ.

Tò mò trỗi dậy, nàng liền đưa hai tay ôm lấy mặt hắn, cố ép lại, định bóp mở miệng hắn để nhìn bên trong.

Nhưng chẳng động đậy gì.

Mặt hắn cứng như đá, Lý Tùng La bóp đến tay đau mà khóe môi hắn cũng chẳng xê dịch.

Nàng bực bội buông tay: “Không hổ là người chết ba ngàn năm, chết cũng cứng thật…”

Sau khi Lý Tùng La buông ra, Tạ Phù Cừ chậm rãi quay lưng, đưa cả tấm lưng về phía nàng.

Lý Tùng La hiểu ngay đó là tín hiệu “lên đường”, thế là rất thành thục trèo lên cổ hắn.

Giơ lửa mãi cũng mệt, nhưng nàng lại chẳng muốn chìm trong bóng tối mịt mù, nên dọc đường đã thử đặt ngọn lửa lên đầu Tạ Phù Cừ để đỡ phải cầm.

Lý Tùng La nghĩ, Tạ Phù Cừ là kiếp trước của nàng, mà [Tung Hoả Thuật] vốn là kỹ năng nàng trực tiếp sao chép từ hắn, vậy thì hẳn là hắn cũng giống nàng, sẽ không bị ngọn lửa thiêu tổn mới đúng.

Nhưng ngọn lửa vừa chạm vào tóc Tạ Phù Cừ, lập tức bốc khói trắng kèm theo mùi khét lẹt.

Lý Tùng La hoảng hồn, vội vàng dời lửa ra, dùng tay áo ra sức đập đập lên đỉnh đầu hắn. Tia lửa vừa bén liền bị dập tắt, song mái tóc vốn đen dày của hắn đã bị cháy sém cả một mảng lớn.

 

Hết

Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page