Danh sách chương

Người chết ba ngàn năm, trong lòng vẫn băng giá, áp vào chẳng nghe thấy nhịp tim, vành tai cũng không cảm nhận được dòng máu chảy dưới làn da.

Má Lý Tùng La áp lên ngực hắn, lạnh đến nhíu mày, liền đưa tay đẩy hắn một cái đầy khó chịu; thanh niên vẫn đứng đó, tựa đồng đúc sắt rèn, bị đẩy mà không hề lay chuyển.

Hắn chậm rãi cúi đầu, cổ và gáy nghiêng ra một góc độ nguy hiểm, tưởng chừng sắp đổ xuống.

Mái tóc đen nhánh, hòa vào bóng tối tứ bề, vươn tới mũi giày, cổ chân, đôi chân trắng muốt của thiếu nữ đang say ngủ.

Hơi thở băng lãnh quấn quanh khắp nơi, khi thì lướt qua trán, khi lại áp sát vào hõm gối ấm áp. Trong cơn mơ màng, Lý Tùng La bị lạnh đến run mấy lần, đôi chân vô thức đá khẽ trong không trung.

Tạ Phù Cừ đứng gần Lý Tùng La quá, mấy cú đá vô thức của nàng toàn bộ đều chạm thẳng lên người hắn.

Song hắn vốn chẳng có cảm giác, bị đá cũng không thấy gì. Hắn như nửa tan vào hư không, bàn tay tái nhợt khẽ đỡ lấy sau gáy Lý Tùng La, cẩn trọng cúi xuống ngửi bên môi nàng.

Nhịp thở khẽ khàng cũng bị khứu giác hắn bắt lấy trọn vẹn, thang hảo cảm trên đỉnh đầu con quái vật lại thất thường nhảy loạn.

98 —— 99 —— 06 —— 85 —— *&%# ——

Trong bóng tối chết lặng suốt ngàn năm bỗng gợn lên những vòng sóng.

Một ý thức yếu ớt vùng vẫy trỗi dậy, kéo theo dục vọng.

Mùi hương trên người ta chẳng phải hương hoa, cũng chẳng phải bất kỳ thứ mùi thơm nào khác — trong đầu Tạ Phù Cừ trống rỗng, không tìm được từ ngữ để hình dung.

Không phải mùi khiến lòng người vui thích, cũng chẳng phải hương khí mê say, mà là một loại khí tức còn quen thuộc, gần gũi hơn bất cứ kẻ “đồng loại” nào.

Quen thuộc đến mức như thể chủ nhân của mùi hương ấy vốn là một phần thân thể của hắn vậy.

Nhưng chỉ ngửi thôi thì vẫn còn xa mới đủ —— hắn cần… hắn cần ——

Hắn cần chạm vào Lý Tùng La thật rõ ràng, nghe thấy nàng, nhìn thấy nàng.

Tựa như linh hồn vốn dĩ khát khao tìm lại phần còn thiếu của chính mình, hắn khát khao được cùng nàng dây dưa thân mật, chẳng cách nào rời.

Trái tim yếu ớt bị bọc trong khung xương trắng lại đập dồn dập — hơn nữa nhịp đập ấy còn càng lúc càng dữ dội.

Trong khoảnh khắc, Lý Tùng La chợt bừng tỉnh, ôm lấy ngực, cơn tim đập loạn khiến tầm mắt hỗn loạn, hơi thở dồn dập. Mãi một lúc lâu, ý thức mới dần rõ ràng trở lại, để rồi nhận ra bản thân đang bám chặt lấy một cánh tay của Tạ Phù Cừ mà thở hổn hển.

Nàng do dự ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Phù Cừ.

Hắn vẫn như cũ, trông ngây dại, đôi mắt vô thần chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Lý Tùng La ấn ấn ngực mình, rồi mạnh tay đẩy hắn ra, gỡ ngọn lửa đang treo trên dây leo xuống. Hơi ấm từ ánh lửa dần xua tan cái lạnh, nàng nhảy xuống khỏi “quả cầu đỏ”, đến khi chạm đất mới nhận ra mình rơi mất một chiếc giày.

May thay, nó chỉ rơi cách đó không xa.

Lý Tùng La nhảy lò cò một chân đi tới, xỏ giày, miệng lẩm bẩm: “Sao lại rơi mất giày thế này…”

Lẩm bẩm xong, nàng quay đầu lại, vừa khéo thấy Tạ Phù Cừ đang bước về phía mình.

Ánh lửa sáng rõ, soi ra mấy dấu giày in hằn trên vạt áo hắn. Lý Tùng La nhìn chằm chằm vào những dấu giày đó một lúc, rồi ngẩng mắt, ánh nhìn rơi xuống gương mặt bình thản, không gợn sóng của hắn.

Lý Tùng La nói: “…Lúc ta ngủ hay bị lạnh đến tỉnh, có phải là ngươi giở trò quỷ gì không?”

Nam quỷ chẳng đáp một lời, chỉ lặng lẽ bước tới trước mặt nàng, rồi nửa quỳ xuống.

“?”

Tạ Phù Cừ đưa lưng về phía nàng, ngọn lửa lay động trên đôi vai rộng và thẳng của hắn —— đây là… muốn cõng mình sao?

“Ngươi muốn cõng ta à?”

“Không phải định chờ ta trèo lên rồi bất ngờ đứng phắt dậy, hất ta ngã xuống chứ?”

Rõ ràng Tạ Phù Cừ chẳng nghe thấy v nói gì, chỉ im lặng giữ nguyên tư thế ấy.

Lý Tùng La  thử co gối, ấn nhẹ xuống lưng hắn; hắn quỳ rất vững, đầu gối nàng đặt lên cảm giác như tì vào một pho tượng đá, dẫu dùng bao nhiêu sức cũng chẳng khiến hắn lay động.

Nàng khẽ lẩm bẩm: “Ngươi đi cho chắc vào nhé, ta mỏng manh lắm đấy. Tuy hệ thống bảo đã sửa sang cho ta một chút, nhưng nếu ngươi làm ta ngã, thì chúng ta sẽ phải cùng nhau kẹt ở chốn quỷ quái này thêm ba ngàn năm nữa, chờ kiếp sau của ta tới cứu mới được…”

Vừa lầu bầu, Lý Tùng La vừa trèo lên cổ hắn.

Lưng Tạ Phù Cừ cứng như vậy, nàng tuyệt đối không để hắn cõng —— ngực sẽ bị cấn đến đau mất!

Ngồi trên cổ chí ít sẽ không bị cấn người.

Sau khi trèo lên, Lý Tùng La vẫn thấy bất an, cảm giác nếu tay không bám vào thứ gì thì chẳng có chút an toàn nào —— thế nên nàng liền nắm lấy tóc của Tạ Phù Cừ.

 

Hết

Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page